Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 485 : Hồng tâm

Ngày đăng: 23:41 19/04/20


Giang Mộ Yên nhìn nhìn bọn họ, cũng không nói thêm gì, chỉ ngưng mắt, nghiêm túc nói: "Mục tiêu cao chính là phải đạt được hai mục tiêu thấp và trung bình. Đồng thời còn phải khiến cho Tây Lãnh quốc, Nam Tinh quốc, Bắc Ngung quốc ở bên ngoài cũng phải kiêng kị Bùi gia chúng ta một chút. Trước khi quyết định làm chuyện gì tổn hại đến Đông Vân quốc thì phải nghĩ xem có gây nguy hiểm cho Bùi gia hay không. Nếu liên lụy đến lợi ích của chúng ta, bọn họ cũng sẽ không yên ổn được!"



Lời này vừa nói ra, cho dù Triển Tịch và Nghênh Phong bọn họ có chuẩn bị tâm lý thì vẫn bị dọa đến ngây người. Ghế dưới mông đều ngã ngang, nếu không phải bọn họ học võ nhiều năm, phản ứng nhanh nhạy hơn người bình thường thì sợ đã bị ngã không nhẹ.



"Phu nhân, ngài, ngài không thấy khẩu khí như vậy là hơi lớn hay sao?"



Triển Tịch vốn định nói đâu chỉ hơi, căn bản chính là quá lớn rồi, nhưng khi nói ra miệng, hắn vẫn do dự một chút rồi sửa lại cho uyển chuyển hơn.



Bùi Vũ Khâm cũng thấy Giang Mộ Yên nói vậy có hơi quá vẹn toàn, nhưng hắn lại không nói gì. Dù sao nếu Yên nhi có thể nói ra thì tất nhiên là có đạo lý của nàng. Nàng không phải loại người ăn nói lung tung, dám nói tức là nàng có khả năng làm được. Cho nên hắn chỉ im lặng dùng ánh mắt ủng hộ nàng.



Giang Mộ Yên thấy sự tín nhiệm cùng hoàn toàn ủng hộ trong mắt Bùi Vũ Khâm thì trong lòng liền cảm thấy ấm áp.



"Nếu Mộ Yên đã nói vậy thì tất nhiên là có cách thực hiện được mục tiêu. Bây giờ Mộ Yên muốn hỏi là trong ba mục tiêu cao, vừa, thấp, mọi người chọn cái nào?"



"Thấp!" Ba người Triển Tịch, Nghênh Phong và Bùi Phong đồng thanh.



Bùi Vũ Khâm lại im lặng không nói gì.



Giang Mộ Yên không chút ngoài ý muốn với lựa chọn của ba người Triển Tịch, nàng chỉ quay đầu thản nhiên cười với Bùi Vũ Khâm: "Vũ Khâm, chàng thì sao?"



"Trong lòng Yên nhi đã có tính toán rồi, vi phu chắc chắn là sẽ dốc toàn lực cùng tiến cùng lui với Yên nhi. Nàng không cần phải hỏi ta, cho dù nàng lựa chọn cái nào, ta cũng giống nàng."




So với họ, cho dù chúng ta có sống bình yên nhưng trong lòng há có thể không cảm thấy thẹn?



Đương nhiên, ta cũng không có rộng rãi đến mức muốn bao dung tất cả người trong thiên hạ. Nói trắng ra, ta nói vậy cũng chỉ là vì muốn vĩ đại hóa Bùi gia, đồng thời cũng tìm một cái cơ cho bản thân mà thôi. Lí do chân chính là Bùi gia là nhà chúng ta, là thứ mà chàng phải vất vả lắm mới giữ được, vì sao phải chắp tay dâng cho người khác?



Ta là một nữ nhân, không có chí lớn như vậy, ta chỉ biết nếu người ta muốn cướp thứ gì đó của chúng ta, muốn cướp sự nghiệp của nam nhân ta yêu, cướp nhà của ta thì chính là không được!



Cho nên ta muốn ăn miếng trả miếng, quăng chuyện ẩn cư vào xó đi. Ai muốn đi ẩn cư chứ? Bà đây đã cắm rễ ở Phỉ Thúy thành rồi. Không những bây giờ mà mấy chục, mấy trăm năm sau, con, cháu, chắt chúng ta vẫn sẽ ở đây. Đây là lí tưởng và mục tiêu của ta!"



Lời này nói ra như chấn động, khiến Tiển Tịch và Nghênh Phong cũng hào hứng hẳn lên. Không ngờ phu nhân nhà thư hương này cũng sẽ kích động mà nói những lời mộc mạc như vậy. Nhưng những lời đó lại tuyệt không có vẻ thô tục mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy tâm huyết dâng trào.



Bùi Phong vốn còn chưa ra khỏi vũng bùn mang tên thích người ta, giờ như vậy, hắn không khỏi càng lún sâu, xem ra đời này là không cách nào thoát được rồi.



Mà Bùi Vũ Khâm làm trượng phu Giang Mộ Yên nghe xong thì ánh mắt đều sáng lên. Nhất là câu cướp sự nghiệp của nam nhân ta yêu kia lại càng khiến hắn cảm thấy cả người ngập tràn hạnh phúc. Ánh mắt hắn nhìn Giang Mộ Yên lúc này, nếu có một người trí tưởng tượng hơi phong phú một chút đứng bên cạnh chắc chắn sẽ xem đó là một đôi trái tim đỏ chói.



"Phu nhân, ngài nói thật là hay quá. Được! Liền dựa vào những lời này của phu nhân đừng nói là mục tiêu cao, cho dù phu nhân ngài muốn đổi thành đoạt giang sơn để lão gia làm Hoàng đế, chúng ta cũng bất chấp tất cả mà theo ngài."



Nghênh Phong vốn chính là một hào khách giang hồ, chỉ là mấy năm nay vẫn ở lại Bùi phủ, ở lại bên cạnh Bùi Vũ Khâm nên đã trở nên nhã nhặn cùng ổn trọng không ít mà thôi. Giờ nghe phu nhân thân là nữ nhi cũng đã nói ra lời hào sảng như vậy rồi, một nam nhân như hắn cũng không kiêng dè gì nữa.



Triển Tịch nghe vậy thì hơi nhíu mày nhưng cũng không thể không thừa nhận những lời đó đúng là khiến người ta thoải mái hơn không ít, hắn cũng không nhịn được mà cười lên