Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 517 : Ai là hung thủ giết người [3]
Ngày đăng: 23:41 19/04/20
Edit: Ring.
Yên nhi đã từng nói với hắn, Giang Mộ Yên kia hẳn là đã bị người ta dùng gối đầu làm nghẹt thở, dẫn đến thiếu không khí mà chết. Chính vì là linh hồn mới nhập vào thân thể cho nên nàng cũng không thể biết rốt cuộc là ai đã giết Giang Mộ Yên kia. Giờ nghe Hồng Nguyệt nói vậy, chẳng lẽ người đó lại là Dạ Tập?
“Hồng Nguyệt…”
Giang Mộ Yên đột nhiên lớn tiếng gọi tên Hồng Nguyệt, trong giọng nói thậm chí còn mang theo mấy phần trách cứ. Hiển nhiên là đang cảnh cáo nàng nếu không chắc chắn thì trăm ngàn lần đừng nói bừa, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự trong sạch của một người.
Tuy nói sau khi tỉnh dậy, nàng cũng từng hoài nghi Bùi Dạ Tập là hung thủ nhưng sau đó ngẫm lại thì thấy hẳn là không phải hắn.
Nhưng bây giờ, bộ dáng chắc chắn của nha đầu Hồng Nguyệt giống như đã thấy được chuyện gì không nên thấy, khiến nàng cũng không dám khẳng định như vậy nữa.
“Yên nhi, nếu Hồng Nguyệt đã thấy gì đó, lại có lời muốn nói thì nàng cũng đừng ngăn cản. Hồng Nguyệt, ngươi đứng lên đi, đỡ phu nhân về phòng ngồi trước rồi lại cẩn thận nói ra những gì ngươi biết.”
Bùi Vũ Khâm nắm lấy tay Giang Mộ Yên, lắc lắc đầu với nàng, vẻ mặt ý bảo nàng đừng dùng uy nghiêm bản thân ngăn cản Hồng Nguyệt nói ra chân tướng. Dù sao đi nữa, Giang Mộ Yên kia cũng đã chết, hơn nữa còn là bị người ta sát hại. Sở dĩ trước đây hắn không truy cứu chính là bởi vì Yên nhi bây giờ đã đến, bình yên đứng bên cạnh hắn, hắn không có lí do, cũng không thể đi thăm dò. Nhưng bây giờ có người đã thấy được chuyện xảy ra hôm đó, có thể chứng minh thật sự có người mưu đồ hại Yên nhi, như vậy bất luận trong thân thể này là Giang Mộ Yên kia hay là Yên nhi, hắn cũng có lí do để hỏi đến chuyện này.
Cho nên Bùi Vũ Khâm tất nhiên không cho phép Yên nhi bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy.
“Dạ, lão gia!”
Mắt thấy nàng nói nửa ngày cuối cùng cũng nhắc đến Bùi Dạ Tập, trong lòng Giang Mộ Yên thầm thở phào một hơi, quyết định nếu nha đầu kia còn không chịu nói vào trọng điểm, nàng sẽ không thèm nghe nữa.
“Rồi sao nữa? Hồng Nguyệt, không phải vì em thấy đại thiếu gia đứng trước cửa phòng ta liền nói hắn có hiềm nghi hại ta chứ? Có lẽ hắn là đến xin lỗi vì chuyện ban ngày thì sao?”
“Mới đầu nô tỳ cũng nghĩ vậy, nhưng lúc đó đã qua giờ Tý (23-1h sáng hôm sau), đêm khuya rồi, trong phòng hạ nhân cũng đã tắt đèn hết. Đại thiếu gia muốn xin lỗi sao ban ngày không đến mà hơn nửa đêm lại tới xin lỗi cô?
Nô tỳ càng nghĩ càng thấy không đúng, lại nhớ đến bình thường đại thiếu gia rất không khách khí với tiểu thư nên càng không thể yên tâm. Lúc này, nô tỳ liền quyết định muốn mở miệng gọi đại thiếu gia một tiếng, lại thấy đại thiếu gia xoay người đi về phía nô tỳ.
Nô tỳ lúc đó liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đại thiếu gia chưa vào phòng là được rồi. Đang định bước ra chào một cái thì lại thấy đại thiếu gia đi được nửa đường đột nhiên quay người đi ngược trở lại.
Hơn nữa vì lúc đó đại thiếu gia đã đến rất gần rồi nên nô tỳ thấy rõ sắc mặt đại thiếu gia tái mét, rất khó coi, giống y như bây giờ vậy.” Hồng Nguyệt nói xong liền chỉ ngay mặt Bùi Dạ Tập.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả vậy, sắc mặt hiện tại của Bùi Dạ Tập cũng là xanh mét. Hơn nữa từ đầu tới cuối hắn cũng không biện giải lấy một tiếng nào, khiến mọi người muốn không nghi ngờ cũng khó.
“Rồi sao nữa?” Sắc mặt Bùi Vũ Khâm cũng ngưng trọng, trầm xuống mấy phần.
Hồng Nguyệt thấy vẻ mặt lão gia cũng trở nên khó coi, nhất thời không dám chần chờ nữa, lập tức nói tiếp: “Sau đó đại thiếu gia bước trở lại trước cửa phòng tiểu thư, đứng một lúc lâu rồi mới rời đi theo cầu thang phía bên kia.”