Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Chương 527 : Diễn trò [1]
Ngày đăng: 23:41 19/04/20
Edit: Ring.
Giống như ngay từ đầu bạn đã chuẩn bị sẵn dao mổ trâu, định chiến một trận oanh oanh liệt liệt thì lại phát hiện đối thủ của mình căn bản chỉ là một con gà còi. Lúc đó phải làm sao đây?
Giang Mộ Yên dứt khoát mặc kệ. Dù sao lấy tính tình giảo hoạt như hồ ly của Vũ Khâm, lần này Đông Vân đế không bị lột một lớp da mới là lạ!
Cho nên, khi cả triều văn võ cùng dân chúng toàn thành đều đang chờ Bùi gia vào cung tạ ơn sau khi giành lại được sản nghiệp, tiếp theo là khôi phục lại sự phồn hoa trên đường như lúc trước, lại không ngờ Bùi Vũ Khâm căn bản còn chưa xuất thủ đoạn thật sự của hắn ra.
Có điều thánh chỉ suy cho cùng cũng là thánh chỉ, vẫn có sức ảnh hưởng nhất định. Ít nhất là các cửa hàng dường như từng ăn ý đứng cùng trận tuyến với Bùi gia khi nhìn thấy thánh chỉ Hoàng đế ban bố liền lục tục mở cửa đón khách, chỉ là hàng hóa vẫn ít hơn trước rất nhiều, đồng thời giá cũng không hề thấp.
Bọn họ vẫn còn đang quan sát, chờ xem thái độ Bùi gia đối với chuyện này. Chẳng qua trong suy nghĩ của họ, lần đối kháng này với triều đình, Bùi gia đã chiếm được lợi ích cùng mặt mũi không nhỏ rồi, cũng là lúc nên cất lưới. Cho nên tuy bây giờ các cửa hàng Bùi gia còn chưa mở cửa buôn bán nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vì vậy, bọn họ cũng không dám làm bộ làm tịch quá mức. Lần này bọn họ nương theo ngọn gió Đông là Bùi gia, đã thuận lợi bảo vệ được bản thân. Không những vậy mà một ít gia chủ nhà thương nhân đã lén tụ tập với nhau, mượn cơ hội ngừng kinh doanh trên quy mô lớn lần này mà thương lượng để nâng cao giá hàng hóa. Lần này vừa khai trương trở lại, gần như ai cũng kiếm được thêm một mớ khá lớn, quả thật là một mũi tên trúng hai đích a.
Đối với đám thương nhân xem lợi là trên hết mà nói thì đó là chuyện vô cùng tốt.
Nhưng mà tất cả mọi người đều đoán sai hết rồi. Bùi Vũ Khâm sau khi được đại quân của Thiên Tử giúp đỡ giành lại sản nghiệp lại không lập tức vào triều tạ ơn, thậm chí Bùi gia cũng không có một chút động tĩnh nào, khiến triều đình và quần thần không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Mắt thấy lời đồn cũ từ dân chúng khắp kinh thành còn chưa lắng xuống mà một loạt đồn đãi mới đã truyền ra, không chỉ sắc mặt Thiên Tử khó coi như giẻ lau nhà mà ngay cả quần thần bách quan cũng chẳng đẹp nổi.
Vương Ngự sử không thấy Bùi Vũ Khâm ra đón, vốn có chút kinh ngạc, nhưng sau khi thấy bộ dáng tiều tụy của Thanh Thư liền cảm thấy khó hiểu.
“Thanh Thư, tôn phủ đây là…”
“Không dối gạt Vương đại nhân a. Lão gia nghe nói ngài tới, vốn muốn đích thân ra đón tiếp, nhưng mà lão gia nhà ta bây giờ… aizzz…”
Thanh Thư vừa nói vừa than thở. Biểu tình bất đắc dĩ lại ưu thương.
“Hay là Bùi tiên sinh đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Ngự sử lúc này là thật sự giật mình. Hắn vốn định nói là Bùi Vũ Khâm cố ý tránh mặt không ra đón, nhưng giờ xem ra là có nguyên nhân khác a.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
“Lão gia nhà ta bị bệnh, càng lúc càng nặng, bây giờ đã ngồi không nổi nữa rồi. Cho nên muốn đón tiếp Vương đại nhân là lòng có dư mà lực không đủ.”
Thanh Thư đúng là cao thủ diễn trò. Hắn nói xong còn không ngừng dùng tay áo bắt đầu lau khóe mắt. Bộ dáng tiều tụy kia vốn đã khiến Vương Ngự sử tin bảy phần, giờ lại thêm màn nước mắt cùng tiếng than ảm đạm này nữa, Vương Ngự sử đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Trong lòng Vương Ngự sử không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn còn thắc mắc không biết vì sao Bùi Vũ Khâm không vào cung tạ ơn, thì ra là bị bệnh a, hơn nữa còn bệnh nghiêm trọng như vậy. Nhìn bộ dáng Thanh Thư thế kia chắc là sắp không qua khỏi rồi. Này cũng thật là, bách quan bọn họ và Thiên Tử đã nghĩ oan cho hắn rồi.
“Ai nha, sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy? Không cho mời đại phu sao?”
“Đại nhân a, sao có thể không mời chứ? Bùi gia tuy đã lụn bại nhưng lão gia chính là trụ cột nhà chúng ta a. Cho dù có phải bán cả Bùi gia cũng không thể không mời danh y về xem cho lão gia. Nhưng mà các đại phu xuất sắc nhất toàn Phỉ Thúy thành đã đến xem hết rồi, đều nói lão gia nhà ta là tâm bệnh quá nặng, tâm hỏa quá vượng. Tâm bệnh này không trị tận gốc thì thuốc có quý giá đến đâu đi nữa cũng là vô ích thôi!”