Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 533 : Ngậm bồ hòn [3]

Ngày đăng: 23:41 19/04/20


“Hoàng Thượng, không thể a…”



Lần này không cần Vương Ngự sử mở miệng, các lục bộ đại nhân khác cũng đã không hẹn mà cùng lên tiếng can ngăn.



“Hoàng Thượng, nếu ngài thật sự giết Bùi Dạ Tập hoặc các quản sự liên can thì lại trúng kế của hai nước kia. Bọn họ sẽ càng làm cho mật thám lan truyền trong dân chúng, nói Hoàng Thượng ngài đúng là chột dạ cho nên Bùi Vũ Khâm vừa chết, ngài đã lập tức bắt đầu đuổi tận giết tuyệt.”



“Đúng vậy, Hoàng Thượng, không thể giết. Thậm chí Tây Lãnh quốc và Bắc Ngung quốc còn có thể lấy cái chết vì bệnh của Bùi Vũ Khâm nói là do Hoàng Thượng ngài âm mưu hãm hại. Đến lúc đó, đừng nói Bùi gia sẽ vì vậy tan cửa nát nhà mà lòng các thương nhân trong thiên hạ cũng rét lạnh. Khiến cho phần lớn thương dân vì đảm bảo tính mạng cho thân gia mà chạy đi nước khác.



Đó mới thật sự là tiện nghi cho Tây Lãnh và Bắc Ngung, vậy không phải làm giàu cho nước chúng mà làm nghèo nước mình sao? Chuyện như vậy, bất luận thế nào cũng không thể làm.”



“Đúng vậy, lại nói, có lẽ chuyện Hoàng tử Bắc Ngung quen biết với Bùi Dạ tập đó vốn chỉ là người ta châm ngòi ly gián thì sao? Thậm chí còn ôm mục đích một hòn đá ném hai chim.



Xin Hoàng Thượng cùng các vị công thần nghĩ lại. Bắc Ngung cố ý lan truyền chuyện Hoàng tử nước họ có quan hệ cá nhân với Bùi Dạ Tập là vì cái gì a? Chẳng phải chính là muốn mượn tay ngô hoàng giết người Bùi gia hay sao?



Dù sao bất luận thế nào, ngô hoàng cũng không thể giết Hoàng tử Bắc Ngung đúng không? Vậy chỉ có thể nổi giận xuống tay với Bùi Dạ Tập mà thôi. Nhưng nếu ngô hoàng tức giận, hạ chỉ giết hết người Bùi gia thì chẳng phải là đúng với lời đồn của dân chúng, triều đình mưu hại Bùi gia để chiếm gia sản hay sao?



Nhưng nếu ngô hoàng anh minh, không giết Bùi Dạ Tập mà Bùi Dạ Tập lại thật sự mang gia sản chạy sang Bắc Ngung góp sức thì cũng là tổn thất của Đông Vân quốc ta, không phải sao?”
“Vương đại nhân, những gì ngài nói đều có lý, nhưng vấn đề hôm nay là đây đều là suy nghĩ của chúng ta. Bùi Vũ Khâm kia, trong lòng hắn lại nghĩ như thế nào? Phải biết chuyện lần này, mặc kệ dân chúng nghĩ thế nào, trong lòng Bùi Vũ Khâm sợ là còn sáng hơn gương. Ngài có thể cam đoan hắn không có hai lòng sao?”



Một câu nghi ngờ vừa được nói ra, quần thần nhất thời cũng bình tĩnh lại. Biểu tình Đông Vân đế lại lần nữa chuyển từ bình tĩnh sang âm trầm.



Vương Ngự sử còn sợ không có ai đưa ra nghi ngờ như vậy, lúc này thấy có người lên tiếng, hắn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Đông Vân đế như đã đoán trước được.



“Hoàng Thượng, cái này thì phải xem Hoàng Thượng đối đãi với Bùi gia như thế nào, đối đãi Bùi Vũ Khâm như thế nào.”



“Vương Trung Vũ, chỉ giáo cho?”



Đông Vân đế thấy bộ dáng không chút hốt hoảng đó liền biết trong lòng hắn chắc chắn đã có cách rồi, nếu không cũng đã chẳng tự tin như vậy thì cũng tự hạ một ít thiên uy nhìn về phía hắn.



“Hoàng Thượng, nếu mật thám Tây Lãnh và Bắc Ngung đều đang tung tin đồn nói Hoàng Thượng chắc chắn sẽ chém giết Bùi gia thì Hoàng Thượng ngài cứ cố tình làm ngược lại đi. Không những không chèn ép Bùi gia, không diệt cỏ tận gốc với Bùi Vũ Khâm mà ngược lại, Hoàng Thượng ngài còn chủ động ban thưởng ngự y cho Bùi gia để xem bệnh cho bùi Vũ Khâm.



Đồng thời cũng phong thưởng cho Bùi Vũ Khâm vì công lao của hắn với triều đình, với quốc gia mấy năm nay. Không phải hắn đã là ngự dụng Hoàng thương rồi hay sao? Trước kia danh hiệu Hoàng thương này cũng chỉ là một danh hiệu có phẩm không có cấp, cũng chẳng có thực quyền. Nhưng lần này Hoàng Thượng có thể cho hắn một ít quyền lợi, không cần nhiều, chỉ cần một chút cũng đã đủ để trám miệng dân chúng rồi.



Nếu cho hắn quyền được vào triều nghe báo cáo thì vậy càng không ai dám nói Hoàng Thượng muốn tru diệt Bùi gia nữa. Mà Bùi Vũ Khâm kia chỉ là một thương nhân, có thể được Hoàng Thượng ưu ái, ban ân như vậy thì trong lòng sao có thể không cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn?



Còn nữa, cho dù Bùi Vũ Khâm được ban thưởng rồi mà trong lòng còn bất mãn với triều đình thì Hoàng Thượng muốn giết hắn cũng có cớ. Dù sao thần dân trong thiên hạ đều biết Hoàng Thương đối tốt với Bùi gia như vậy, Bùi Vũ Khâm còn bất mãn, người như thế không phải chính là tự tìm đường chết sao? Thật sự không thể trách ai khác.



Như vậy không phải đẹp cả đôi đường? Tiến có thể trừ khử lời đồn, quân thần hòa thuận, quốc thái dân an. Mà lui cũng không để triều đình rơi vào cục diện bị động, đồng thời còn có thể mượn sức thương nhân khắp thiên hạ để danh tiếng ngô hoàng anh minh cơ trí lan xa. Không biết Hoàng Thượng thấy đề nghị này của thần có được hay không?”