Huyền Cực Online

Chương 13 :

Ngày đăng: 20:41 19/04/20


Không đem Tiểu Bạch thu vào ngăn chứa sủng vật, Duy Tâm để nó đứng ở trên vai mình, vậy sẽ cảm thấy thật uy phong, mặc dù Tiểu Bạch chính là BOSS cấp 200, lực công kích cũng không phải đặc biệt mạnh, nhưng ở thời điểm đánh công thành chiến, cũng là cái trinh sát phi thường hữu dụng.



Tuy rằng Huyền Cực còn chưa công bố công thành chiến, nhưng lần này nâng cấp game, mở thêm hệ thống Công hội, vậy mở công thành chiến nhất định là vấn đề sớm hay muộn thôi.



“Duy Tâm.”



Đang miên man suy nghĩ, Duy Tâm đột nhiên bị thanh âm kêu to của a Kiếm doạ hoảng lên.



“Chuyện gì nha?”



Mở ra tư tán gẫu, Duy Tâm tức giận hỏi, tim bị hắn doạ muốn rớt ra, kêu lớn tiếng như vậy làm chi chứ.



“Ngươi đứng đầu bảng tài phú.”



Mới nhìn qua các bảng xếp hạng, a Kiếm cũng thật ngạc nhiên, nhìn vài lần mới xác định chính mình không nhìn lầm.



“Cái gì!”



Lần này đổi thành Duy Tâm kêu lớn, có tài ắt kéo phiền, hiện tại đứng đầu bảng, về sau khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.



Tối thiểu người hướng hắn khiêu chiến nhất định sẽ không ít, dù sao chỉ cần giết hắn là có thể lấy được tiền và vật phẩm trang bị rơi ra.



“Chính ngươi tự xem đi.”



Cắt đứt tư tán gẫu, Duy Tâm mở bảng xếp hạng tài phú ra, quả nhiên trên cùng chính là tên mình, không phải chứ, Duy Tâm không khỏi khóc thét lên trong lòng.



“Sao vậy?”



Thấy sắc mặt Duy Tâm thay đổi liên tục, Vũ Tiễn không khỏi có chút lo lắng mở miệng hỏi.



“Ta đứng đầu bảng xếp hạng tài phú.”



Rũ xuống đầu, Duy Tâm vô lực trả lời.



“Không phải có thể thiết lập chế độ ẩn danh sao “



Vũ Tiễn nghĩ nghĩ rồi đáp.



Vừa nghe được lời của Vũ Tiễn, ánh sáng hi vọng tái xuất hiện trong mắt Duy Tâm, ánh mắt sáng lên nhìn Vũ Tiễn, Duy Tâm vội vàng hỏi:



“làm sao để ẩn danh?”



“Ách.”



Bị Duy Tâm đột nhiên đưa mặt lại gần, Vũ Tiễn thất thần một chút, mặt đỏ lên. Vũ Tiễn thế nhưng đỏ mặt, Duy Tâm cảm thấy thật ngạc nhiên.



Nhận ra bộ dáng thất thần của mình, Vũ Tiễn vội vàng lấy lại bình tĩnh, biểu tình đoan chính trả lời:




“Được rồi, chúng ta đi thôi.”



Hung hăng trừng mắt liếc hồ ly một cái, Duy Tâm đắc ý dào dạt kéo Vũ Tiễn chuẩn bị rời đi.



“Từ từ.”



Hồ ly cắn góc áo Vũ Tiễn nói:



“Ta cùng đi với ngươi.”



“Ta không cần.”



Lắc đầu, Vũ Tiễn cự tuyệt, sau đó lập tức hắn dường như nghĩ tới điều gì đó nên nói:



“Hay là ngươi theo Duy Tâm đi, hắn là Huấn thú sư.”



Nhìn Duy Tâm liếc mắt một cái, Cửu Vĩ Tuyết Hồ nói:



“Vậy các ngươi chờ một chút.”



Nói xong liền chạy đi.



Kéo Vũ Tiễn ngồi xuống tại chỗ, Duy Tâm thật muốn xem thử con hồ ly này muốn làm cái quỷ gì, hừ, đồ thối hồ ly, đừng để rơi vào tay ta, bằng không ta không khách khí à, cho ngươi chết chắc.



Nhìn Duy Tâm nghĩ gì thì hiện hết lên mặt, Vũ Tiễn nhịn không được nở nụ cười, khiến hắn thấy hơi ngượng ngùng.



“Tính ta rất tính trẻ sao?”  Ta thấy ta rất trưởng thành mà, Duy Tâm tự nghĩ nhưng không nói ra.



“Không, cùng một chỗ với ngươi rất thú vị a.”



Vũ Tiễn lắc đầu nói, trong ánh mắt tràn đầy chân thành.



Chỉ chốc lát, Cửu Vĩ Tuyết Hồ liền chạy về, miệng còn ngậm một cái trứng, đem trứng đặt ở trước mặt Duy Tâm rồi nói:



“Nè, đây là con ta, giờ cho ngươi làm sủng vật đi, ta thì theo Vũ.”



Gặp Cửu Vĩ Tuyết Hồ kiên quyết như vậy, Vũ Tiễn cũng chỉ phải đồng ý, Duy Tâm cũng không thèm để ý, dù sao thời gian tìm con hồ ly này mà quậy còn nhiều mà, nghĩ vậy Duy Tâm không khỏi mị mắt cười gian.



Đem trứng cho nở ra, Duy Tâm phát hiện hình dáng bé con Cửu Vĩ Tuyết Hồ này cơ hồ là giống con đại hồ kia như đúc, ngoại trừ nhỏ hơn một chút và trên trán có thêm một chữ thập.



“Tốt lắm, ta quyết định rồi, từ nay về sau ngươi sẽ gọi là Tiểu Cửu.” (trán có chữ thập mà gọi Cửu a)



Cứ như vậy, sủng vật thứ tư của Duy Tâm được sinh ra.



-0-