Huyền Cực Online

Chương 22 :

Ngày đăng: 20:42 19/04/20


Che miệng vết thương đang không ngừng đổ máu trên vai, Duy Tâm cùng bọn Tiểu Cầu lui từng bước về phía sau, mà đang không ngừng dồn ép tiến về phía bọn họ chính là một đám Vong Linh Kỵ Sĩ.



Đáng chết, quả nhiên vẫn là không được sao? Duy Tâm thấp giọng mắng lên, bộ dáng chật vật không chịu nổi, quần áo rách rưới, toàn thân đầy miệng vết thương to nhỏ, dược trên cơ bản cũng chẳng còn bao nhiêu, chỉ cần một trong số Vong Linh Kỵ Sĩ tùy tiện cho hắn vài nhát là hắn có thể trở về “Điểm hồi sinh”.



(khi bị quái giết chết, người chơi sẽ hồi sinh lại tại vị trí “sống lại” gần nhất trong khu vực an toàn, với một lượng điểm kinh nghiệm bị trừ tuỳ vào cấp bậc của họ, người chơi game này rất luôn cố gắng né “cái chết” vì sẽ rất đau và lượng kinh nghiệm bị trừ cũng rất nhiều)



“Ngươi đại ngu ngốc này, đã kêu ngươi đừng tới, nhìn xem, làm sao bây giờ.”



Tính tình hỏa bạo nhất trong đám sủng vật là Tiểu Bạch (sừng ưng) đã bắt đầu mắng Duy Tâm. (chậc, thất bại trong thất bại a)



Lần này xong rồi, toàn làm chuyện nguy hiểm, hắn cho là mình có mấy cái mạng a, có biết làm vậy sẽ khiến người ta lo lắng hay không a.



“Ta làm sao biết bọn họ lợi hại như vậy a.”



Bị Tiểu Bạch mắng đến loạn, đến thật mất mặt, Duy Tâm lên tiếng kháng nghị, mấy ngày hôm trước, ở khu rìa Hắc Ám Sâm Lâm, bọn họ còn miễn cưỡng có thể ứng phó, nhưng ai biết mới xâm nhập một chút cũng đã chống đỡ không nổi nữa, đến khu trung tâm cũng chưa liếc được một cái.



“Sớm nghe chúng ta thì không phải không có việc gì rồi sao.”



Tiểu Bạch uy nghiêm giận trừng Duy Tâm, mà dưới ánh mắt nó thì đầu sắp cúi tới đụng trước ngực.



“Chúng ta chặn một chút, ngươi mau dùng ‘Hồi Thành Trục’ trở về đi.”



Tiểu Cầu mở miệng.



“Ta chạy thoát, vậy các ngươi làm sao bây giờ?”



Chủ nhân bình thường đâu có suy nghĩ cẩn thận được như vậy a. Chúng sủng vật ở trong lòng khóc thét, vốn đang nghĩ muốn lừa dối qua cửa cho Duy Tâm chạy trước, không nghĩ tới trong lúc này Duy Tâm thế nhưng lại chú ý tới điểm ấy.



“Chúng ta? Chúng ta...... Chúng ta đương nhiên không có việc gì rồi.”



Tiểu Cầu cứng rắn xả ra khuôn mặt tươi cười nói dối.



“Gạt người.”



Hai chữ, thoải mái đánh vỡ khuôn mặt tươi cười của Tiểu Cầu, Duy Tâm cười nhìn bộ dáng biểu tình cứng ngắc của chúng nó.
Gật đầu, Tiểu Cầu rốt cục yên tâm, nó quả thật rất sợ Duy Tâm sẽ không sợ chết mà tiếp tục đi tới, tuy rằng chúng nó hiện tại có đủ năng lực bảo hộ Duy Tâm, nhưng nhìn bộ dáng đầy vết thương tả tơi của Duy Tâm, vẫn là không yên lòng.



“Bất quá, các ngươi nhìn như vậy, tựa hồ thực phiền toái a.”



Nhìn đám sủng vật to lớn vây quanh ở bên cạnh mình, Duy Tâm có chút bất đắc dĩ, cứ vậy để bọn chúng vào thành tựa hồ rất rêu rao, khoa trương?



Mỉm cười, cả bọn Tiểu Cầu lập tức liền biến về nhỏ như cũ.



“Lợi hại a.”   Cảm thán một tiếng, Duy Tâm lúc này mới yên tâm,



“Chúng ta đi thôi.”



“Xin chờ một chút.”



Đang lúc Duy Tâm mang các sủng vật chuẩn bị rời đi, thì phía sau truyền đến một thanh âm ôn hòa.



-0-



Coming up next: chương sau và sau nữa hứa hẹn nhiều kịch hay nga…



– ” Ta gọi là Hoắc Khắc Kim…”







– ” Ta là Hắc ám quân chủ vĩ đại, người lãnh đạo của toàn bộ Hắc ám”



–  ” Tâm tâm, yêu yêu. “



–  Tâm tâm? Yêu yêu?  







– “Nhớ kỹ tên này, bởi vì ngươi là người yêu của ta, Duy Tâm.”