Huyền Huyễn Đại Phản Phái Hệ Thống (Bản Dịch)
Chương 8 : Lấy lòng (cầu ủng hộ)
Ngày đăng: 12:44 08/08/20
Sau khi Tần Đình dùng một kích đánh Trương trưởng lão trọng thương thì không tiếp tục xuất thủ. Dù sao Trương trưởng lão cũng là trưởng lão trong tông môn, còn là chấp pháp trưởng lão. Nếu hắn giết lão, không khỏi quá không nể mặt tông môn. Mặc dù Tần Đình cũng không sợ hậu quả khi làm như thế, nhưng dù sao vẫn có chút phiền phức.
Lại nói, kinh mạch trong cơ thể của Trương trưởng lão này đã bị thần lôi bí pháp của hắn phá hư bảy tám phần, trước tạm không nói có thể khôi phục tu vi hay không, chỉ cần không bị hạ cảnh giới đã coi như lão gia hỏa này vận khí tốt. Hừ! Một trưởng lão không có tiềm lực và một thiên kiêu mười tám tuổi Thần Thông cảnh thì ai quan trọng hơn? Không cần nói cũng biết!
Đoán chừng trải qua chuyện này, vị trí chấp pháp trưởng lão của Trương trưởng lão cũng không ngồi vững, một kẻ không còn là chấp pháp trưởng lão, đặc biệt là trước kia đắc tội qua nhiều người như vậy, hạ tràng như thế nào còn cần hắn nói sao? Cứ xem như là vì làm Tần Đình hắn vui lòng, cũng sẽ có rất nhiều người đi đối phó Trương trường lão này!
Trương trưởng lão cũng nghĩ đến điều này, nằm trên mặt đất mặt xám như tro. Tùy ý mấy người đệ tử tiến lên đưa lão và Tống Trường Ca đã hôn mê bất tỉnh đi Đan Viện trị liệu, đúng là một câu ngoan thoại cũng không nói, tựa như một người chết.
Nhìn xem dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trương trưởng lão này, không có một người thông cảm thương hại lão. Đám người cũng không mù, hành vi cố ý nhằm vào Tần Đình của Trương trưởng lão trước đó đều bị mọi người nhìn ở trong mắt, hiện tại rơi vào kết quả như vậy cũng chỉ có thể nói lão gieo gió gặt bão. Thậm chí có chút trưởng lão và đệ tử từng bị Trương trường lão lấn ép cũng đang tự hỏi về sau trả thù Trương trưởng lão thế nào!
Trong lòng Tần Đình động một cái, chỉ nghe trong đầu "Đinh " một tiếng, âm thanh không mang bất kỳ cảm tình gì của hệ thống xuất hiện.
"Kiểm tra đến hành động của túc chủ, phế bỏ đồng môn sư huynh, trọng thương tiền bối trưởng lão, phù hợp hành vi của nhân vật phản diện mà hệ thống phán định, ban thưởng Giá trị nhân vật phản diện 25000 điểm."
Trong lòng Tần Đình vui mừng, không ngờ còn có loại chỗ tốt này, tuy nói hắn đánh Tống Trường Ca và Trương trưởng lão trọng thương cũng là chuyện có nguyên nhân. Nhưng theo hệ thống xem ra đả thương đồng môn sư huynh tiền bối là hành vi của nhân vật phản diện, xem ramình có thể lợi dụng tốt điều này, mình vừa có thể lấy được lợi, cũng có thể đạt được Giá trị nhân vật phản diện, sao lại không làm chứ?
Đang lúc Tần Đình suy tư, người chung quanh vây lại, rối rít hành lễ với Tần Đình.
Các đệ tử là vui lòng phục tùng, không ít đệ tử thậm chí nói rõ thánh tử chi vị không phải là Tần Đình thì còn ai khác. Mà những trưởng lão xưa nay cao lãnh, đối với người ngoài đều không lộ ra sắc mặt gì, lúc này cũng nở nụ cười chân thành, mỉm cười khen ngợi Tần Đình là kì tài ngút trời, dù sao ý của những lời này chính là Huyền Thiên tông trong tương lai do Tần Đình gánh vác.
Tần Đình cũng mỉm cười đáp lại mọi người, chuyện trò vui vẻ. Khiến cho mỗi một người đều có cảm giác như gió xuân, không ít đệ tử đều gần như trở thành fan cuồng của Tần Đình!
Lúc này, mấy vị đệ tử chân truyền cũng đi tới. Đám người còn lại thấy vậy cũng thi lễ cáo lui, thức thời rời đi.
Lạc Viễn trước cười nói: "Tần sư đệ thật là uy phong! Ngu huynh hôm nay thật đúng là vui lòng phục tùng!"
Phong Thiên Hàn cười không nói, nhưng nếu là người có lòng quan sát, có thể thấy được nụ cười của gã có chút cứng ngắc. Trong lòng Phong Thiên Hàn buồn bực không thôi: Không ngờ Tống Trường Ca phế vật như vậy, càng không ngờ Trương trưởng lão cũng không phải đối thủ của Tần Đình. Mình dù cũng không đầu nhập vào Giang Trung Bạch, nhưng đối với việc Giang Trung Bạch nhằm vào Tần Đình cũng là nhạc kiến kỳ thành*. Huống chi lần này còn thua Lạc Viễn một tòa bí bảo Tiểu Thiên Hóa Kiếm Trận, suy nghĩ một chút lòng gã cũng đang rỉ máu!
*Nhạc kiến kỳ thành: mong muốn thấy ai đó tiếp tục phát triển hoặc đạt được thành công.
Trong đó, một vị đệ tử chân truyền Chu Bình Nguyệt cười nói: "Lạc sư huynh dĩ nhiên vui lòng phục tùng, hắn thắng được Phong sư huynh Tiểu Thiên Hóa Kiếm Trận a.”
Chu Bình Nguyệt mặc hồng y, vóc người nóng bỏng, mặt mũi kiều mị, mỗi một nụ cười một cái nhíu mày đều câu hồn người như vậy. Nàng và Lý Quân Ninh ở bên cạnh tựa như hai thái cực, xưa nay vẫn là tiêu điểm chú ý của các nam đệ tử.
"Ồ?" Ánh mắt Tần Đình chuyển một cái, nhìn về phía Phong Thiên Hàn.
Phong Thiên Hàn miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Chỉ là thêm chút tiền thưởng thôi, tạm thời vì sư đệ ăn mừng." Trong lòng thầm hận Chu Bình Nguyệt nhiều chuyện.
Tần Đình cười nói: "Phong sư huynh dùng Tiểu Thiên Hóa Kiếm Trận, không biết Lạc sư huynh dùng tiền thưởng gì?"
Lạc Viễn hơi mỉm cười nói: "Là một gốc linh dược mà ngu huynh ngẫu nhiên đạt được trong một bí cảnh trước đó, Thất Thải Lưu Ly Hoa."
Tần Đình không khỏi hơi lộ vẻ xúc động, Thất Thải Lưu Ly Hoa cũng là một gốc linh dược, tác dụng cực lớn, chỗ trân quý vẫn còn hơn Tiểu Thiên Hóa Kiếm Trận.
Chu Bình Nguyệt lại cười nói: "Phong sư huynh cũng nghe được từ đâu, chỉ danh muốn lấy Thất Thải Lưu Ly Hoa, xem ra Phong sư huynh cũng cách đột phá Thần Đài Cảnh không xa."
Phong Thiên Hàn hận hận nhìn Tô Bình Nguyệt một cái, hôm nay nhằm vào ta như vậy, ngày sau lại tính sổ với ngươi!
Ánh mắt Tần Đình động một cái, đột nhiên cười nói: "Xem ra Phong sư huynh rất chú ý Lạc sư huynh a, xem ra Tàng Kiếm Phong của Lạc sư huynh có không ít người quan hệ tốt với Phong sư huynh, thật là tiện sát người ngoài."
Nụ cười trên mặt Lạc Viễn ngừng một lát, như có điều suy nghĩ, sâu đậm nhìn Phong Thiên Hàn một cái. Ngay sau đó mặt dãn ra cười nói: "Tần sư đệ nói đùa."
Tần Đình khẽ mỉm cười, không nói chuyện này nữa. Trải qua chuyện này, Lạc sư huynh sợ là phải xé rách da mặt với Phong Thiên Hàn.
Quả nhiên, Phong Thiên Hàn có vẻ khó coi, miễn cưỡng cười một tiếng: "Ta còn có việc, cáo từ trước." Dứt lời liền phất tay áo đi.
Lúc này Tần Đình lại nghe được âm thanh của hệ thống trong đầu: "Đinh! Kiểm tra đến túc chủ khích bác ly gián quan hệ giữa sư huynh đệ đồng môn, phù hợp hành vi của nhân vật phản diện, ban thưởng Giá trị nhân vật phản diện 5000 điểm!"
Tần Đình thầm nói: "Quả nhiên như vậy!"
Hệ thống mới sẽ không chú ý Tần Đình làm việc vì mục đích gì, chỉ cần ngoài mặt là hành vi của nhân vật phản diện, cũng sẽ đạt được Giá trị nhân vật phản diện.
Xem ra, ta ở trên con đường nhân vật phản diện càng đi càng xa, Tần Đình thầm nghĩ đến.
Lúc này, Lý Quân Ninh – một đệ tử chân truyền khác vẫn luôn không lên tiếng nhẹ giọng nói: "Một chiêu cuối cùng của Tần sư đệ là cái gì? Quân Ninh chưa từng thấy qua, dường như không phải thần thông của Huyền Thiên tông."
Tần Đình nhìn về phía Lý Quân Ninh, Lý Quân Ninh một thân bạch y, mặt mũi trong trẻo, con ngươi tản ra hàn ý lạnh lẽo, khuôn mặt trắng nõn như tuyết không có nụ cười châm biếm, cả khuôn mặt nhìn qua như trời đông giá rét vậy. Chiếc váy màu trắng bị gió nhẹ thổi qua, lung lay bay lượn, tựa như cửu thiên tiên tử, chính là Lý Quân Ninh - là băng sơn mỹ nhân trong mắt mọi người.
Tần Đình mỉm cười nói: "Chính là một môn thần thông nông cạn mà sư đệ tự nghĩ ra, để cho sư tỷ chê cười, nếu sư tỷ không ngại, sư đệ nguyện ý biểu diễn cho sư tỷ xem.”
Lý Quân Ninh khẽ gật đầu nói: "Vậy thì đa tạ sư đệ."
Lạc Viễn thấy vậy, có hơi há miệng. Chu Bình Nguyệt lấy lòng Tần Đình thì gã cũng không kỳ quái, Tần Đình hiện giờ thanh thế vô lượng, nữ nhân này xưa nay lại là ống tay áo thiện vũ. Có điều Lý Quân Ninh từ trước đến giờ đối với người không đổi sắc thái, có danh xưng băng sơn mỹ nhân, hôm nay lại cũng thấy hứng thú với sư đệ Tần Đình.
Có điều khi gã lại nhìn Tần Đình, Tần Đình mặc hoa bào, mặt mũi tuấn mỹ, phong thần anh tuấn, lại là thiên chi kiêu tử, thiên phú cao trên đời hiếm thấy. Ngược lại cũng có tư cách để cho mỹ nhân cảm mến. . .
Lại nói, kinh mạch trong cơ thể của Trương trưởng lão này đã bị thần lôi bí pháp của hắn phá hư bảy tám phần, trước tạm không nói có thể khôi phục tu vi hay không, chỉ cần không bị hạ cảnh giới đã coi như lão gia hỏa này vận khí tốt. Hừ! Một trưởng lão không có tiềm lực và một thiên kiêu mười tám tuổi Thần Thông cảnh thì ai quan trọng hơn? Không cần nói cũng biết!
Đoán chừng trải qua chuyện này, vị trí chấp pháp trưởng lão của Trương trưởng lão cũng không ngồi vững, một kẻ không còn là chấp pháp trưởng lão, đặc biệt là trước kia đắc tội qua nhiều người như vậy, hạ tràng như thế nào còn cần hắn nói sao? Cứ xem như là vì làm Tần Đình hắn vui lòng, cũng sẽ có rất nhiều người đi đối phó Trương trường lão này!
Trương trưởng lão cũng nghĩ đến điều này, nằm trên mặt đất mặt xám như tro. Tùy ý mấy người đệ tử tiến lên đưa lão và Tống Trường Ca đã hôn mê bất tỉnh đi Đan Viện trị liệu, đúng là một câu ngoan thoại cũng không nói, tựa như một người chết.
Nhìn xem dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trương trưởng lão này, không có một người thông cảm thương hại lão. Đám người cũng không mù, hành vi cố ý nhằm vào Tần Đình của Trương trưởng lão trước đó đều bị mọi người nhìn ở trong mắt, hiện tại rơi vào kết quả như vậy cũng chỉ có thể nói lão gieo gió gặt bão. Thậm chí có chút trưởng lão và đệ tử từng bị Trương trường lão lấn ép cũng đang tự hỏi về sau trả thù Trương trưởng lão thế nào!
Trong lòng Tần Đình động một cái, chỉ nghe trong đầu "Đinh " một tiếng, âm thanh không mang bất kỳ cảm tình gì của hệ thống xuất hiện.
"Kiểm tra đến hành động của túc chủ, phế bỏ đồng môn sư huynh, trọng thương tiền bối trưởng lão, phù hợp hành vi của nhân vật phản diện mà hệ thống phán định, ban thưởng Giá trị nhân vật phản diện 25000 điểm."
Trong lòng Tần Đình vui mừng, không ngờ còn có loại chỗ tốt này, tuy nói hắn đánh Tống Trường Ca và Trương trưởng lão trọng thương cũng là chuyện có nguyên nhân. Nhưng theo hệ thống xem ra đả thương đồng môn sư huynh tiền bối là hành vi của nhân vật phản diện, xem ramình có thể lợi dụng tốt điều này, mình vừa có thể lấy được lợi, cũng có thể đạt được Giá trị nhân vật phản diện, sao lại không làm chứ?
Đang lúc Tần Đình suy tư, người chung quanh vây lại, rối rít hành lễ với Tần Đình.
Các đệ tử là vui lòng phục tùng, không ít đệ tử thậm chí nói rõ thánh tử chi vị không phải là Tần Đình thì còn ai khác. Mà những trưởng lão xưa nay cao lãnh, đối với người ngoài đều không lộ ra sắc mặt gì, lúc này cũng nở nụ cười chân thành, mỉm cười khen ngợi Tần Đình là kì tài ngút trời, dù sao ý của những lời này chính là Huyền Thiên tông trong tương lai do Tần Đình gánh vác.
Tần Đình cũng mỉm cười đáp lại mọi người, chuyện trò vui vẻ. Khiến cho mỗi một người đều có cảm giác như gió xuân, không ít đệ tử đều gần như trở thành fan cuồng của Tần Đình!
Lúc này, mấy vị đệ tử chân truyền cũng đi tới. Đám người còn lại thấy vậy cũng thi lễ cáo lui, thức thời rời đi.
Lạc Viễn trước cười nói: "Tần sư đệ thật là uy phong! Ngu huynh hôm nay thật đúng là vui lòng phục tùng!"
Phong Thiên Hàn cười không nói, nhưng nếu là người có lòng quan sát, có thể thấy được nụ cười của gã có chút cứng ngắc. Trong lòng Phong Thiên Hàn buồn bực không thôi: Không ngờ Tống Trường Ca phế vật như vậy, càng không ngờ Trương trưởng lão cũng không phải đối thủ của Tần Đình. Mình dù cũng không đầu nhập vào Giang Trung Bạch, nhưng đối với việc Giang Trung Bạch nhằm vào Tần Đình cũng là nhạc kiến kỳ thành*. Huống chi lần này còn thua Lạc Viễn một tòa bí bảo Tiểu Thiên Hóa Kiếm Trận, suy nghĩ một chút lòng gã cũng đang rỉ máu!
*Nhạc kiến kỳ thành: mong muốn thấy ai đó tiếp tục phát triển hoặc đạt được thành công.
Trong đó, một vị đệ tử chân truyền Chu Bình Nguyệt cười nói: "Lạc sư huynh dĩ nhiên vui lòng phục tùng, hắn thắng được Phong sư huynh Tiểu Thiên Hóa Kiếm Trận a.”
Chu Bình Nguyệt mặc hồng y, vóc người nóng bỏng, mặt mũi kiều mị, mỗi một nụ cười một cái nhíu mày đều câu hồn người như vậy. Nàng và Lý Quân Ninh ở bên cạnh tựa như hai thái cực, xưa nay vẫn là tiêu điểm chú ý của các nam đệ tử.
"Ồ?" Ánh mắt Tần Đình chuyển một cái, nhìn về phía Phong Thiên Hàn.
Phong Thiên Hàn miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Chỉ là thêm chút tiền thưởng thôi, tạm thời vì sư đệ ăn mừng." Trong lòng thầm hận Chu Bình Nguyệt nhiều chuyện.
Tần Đình cười nói: "Phong sư huynh dùng Tiểu Thiên Hóa Kiếm Trận, không biết Lạc sư huynh dùng tiền thưởng gì?"
Lạc Viễn hơi mỉm cười nói: "Là một gốc linh dược mà ngu huynh ngẫu nhiên đạt được trong một bí cảnh trước đó, Thất Thải Lưu Ly Hoa."
Tần Đình không khỏi hơi lộ vẻ xúc động, Thất Thải Lưu Ly Hoa cũng là một gốc linh dược, tác dụng cực lớn, chỗ trân quý vẫn còn hơn Tiểu Thiên Hóa Kiếm Trận.
Chu Bình Nguyệt lại cười nói: "Phong sư huynh cũng nghe được từ đâu, chỉ danh muốn lấy Thất Thải Lưu Ly Hoa, xem ra Phong sư huynh cũng cách đột phá Thần Đài Cảnh không xa."
Phong Thiên Hàn hận hận nhìn Tô Bình Nguyệt một cái, hôm nay nhằm vào ta như vậy, ngày sau lại tính sổ với ngươi!
Ánh mắt Tần Đình động một cái, đột nhiên cười nói: "Xem ra Phong sư huynh rất chú ý Lạc sư huynh a, xem ra Tàng Kiếm Phong của Lạc sư huynh có không ít người quan hệ tốt với Phong sư huynh, thật là tiện sát người ngoài."
Nụ cười trên mặt Lạc Viễn ngừng một lát, như có điều suy nghĩ, sâu đậm nhìn Phong Thiên Hàn một cái. Ngay sau đó mặt dãn ra cười nói: "Tần sư đệ nói đùa."
Tần Đình khẽ mỉm cười, không nói chuyện này nữa. Trải qua chuyện này, Lạc sư huynh sợ là phải xé rách da mặt với Phong Thiên Hàn.
Quả nhiên, Phong Thiên Hàn có vẻ khó coi, miễn cưỡng cười một tiếng: "Ta còn có việc, cáo từ trước." Dứt lời liền phất tay áo đi.
Lúc này Tần Đình lại nghe được âm thanh của hệ thống trong đầu: "Đinh! Kiểm tra đến túc chủ khích bác ly gián quan hệ giữa sư huynh đệ đồng môn, phù hợp hành vi của nhân vật phản diện, ban thưởng Giá trị nhân vật phản diện 5000 điểm!"
Tần Đình thầm nói: "Quả nhiên như vậy!"
Hệ thống mới sẽ không chú ý Tần Đình làm việc vì mục đích gì, chỉ cần ngoài mặt là hành vi của nhân vật phản diện, cũng sẽ đạt được Giá trị nhân vật phản diện.
Xem ra, ta ở trên con đường nhân vật phản diện càng đi càng xa, Tần Đình thầm nghĩ đến.
Lúc này, Lý Quân Ninh – một đệ tử chân truyền khác vẫn luôn không lên tiếng nhẹ giọng nói: "Một chiêu cuối cùng của Tần sư đệ là cái gì? Quân Ninh chưa từng thấy qua, dường như không phải thần thông của Huyền Thiên tông."
Tần Đình nhìn về phía Lý Quân Ninh, Lý Quân Ninh một thân bạch y, mặt mũi trong trẻo, con ngươi tản ra hàn ý lạnh lẽo, khuôn mặt trắng nõn như tuyết không có nụ cười châm biếm, cả khuôn mặt nhìn qua như trời đông giá rét vậy. Chiếc váy màu trắng bị gió nhẹ thổi qua, lung lay bay lượn, tựa như cửu thiên tiên tử, chính là Lý Quân Ninh - là băng sơn mỹ nhân trong mắt mọi người.
Tần Đình mỉm cười nói: "Chính là một môn thần thông nông cạn mà sư đệ tự nghĩ ra, để cho sư tỷ chê cười, nếu sư tỷ không ngại, sư đệ nguyện ý biểu diễn cho sư tỷ xem.”
Lý Quân Ninh khẽ gật đầu nói: "Vậy thì đa tạ sư đệ."
Lạc Viễn thấy vậy, có hơi há miệng. Chu Bình Nguyệt lấy lòng Tần Đình thì gã cũng không kỳ quái, Tần Đình hiện giờ thanh thế vô lượng, nữ nhân này xưa nay lại là ống tay áo thiện vũ. Có điều Lý Quân Ninh từ trước đến giờ đối với người không đổi sắc thái, có danh xưng băng sơn mỹ nhân, hôm nay lại cũng thấy hứng thú với sư đệ Tần Đình.
Có điều khi gã lại nhìn Tần Đình, Tần Đình mặc hoa bào, mặt mũi tuấn mỹ, phong thần anh tuấn, lại là thiên chi kiêu tử, thiên phú cao trên đời hiếm thấy. Ngược lại cũng có tư cách để cho mỹ nhân cảm mến. . .