Huyện Lệnh Rất Bận!
Chương 43 : Chân tướng
Ngày đăng: 19:25 20/04/20
Mộ Dung Hi Nguyệt cả người đơn bạc mặc nội sam, chân trần đứng ở bên cửa sổ, tóc đen dài như thác nước thổi lất phất. Ban đêm trống trải chỉ có nàng là còn thức, dẫn tới có chút sợ hãi đêm tối lặng lẽ. Tùy ý mặc gió lạnh như đao cắt thổi vào người, không lo lắng mình mới vừa khỏi bệnh, cũng không cảm thấy lạnh, tựa như chỉ có như vậy mới có thể làm cho sợ hãi trong lòng thoáng giảm đi một ít. Hờ hững liếc mắt túi giấy nhỏ màu đỏ trên bàn mà giáo chủ Hồng Liên Giáo lúc đi lưu lại, tay không khỏi nắm chặt vạt áo, vẻ mặt phức tạp nhìn phương xa, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ đứng như vậy rất lâu.
"Đại nhân, sắc trời cũng không còn sớm, có phải hay không nên đi Ứng thiên phủ ~"Mã phu nhìn Hách Liên Minh Kính ở bên ngoài phủ hết nhìn đông tới nhìn tây thật giống như đang chờ người nào đó, nhắc nhở.
Hách Liên Minh Kính ngẩng đầu nhìn sắc trời, Đại tiểu thư không phải nói sớm tới tìm mình sao, làm sao còn chưa tới nữa?
"Đại nhân?" Mã một lần nữa kêu lên.
"A, gì.." Hách Liên Minh Kính kịp phản ứng đáp một tiếng.
"Đại nhân, có phải đi Ứng thiên phủ hay không?"
Hách Liên Minh Kính thấy Đại tiểu thư còn chưa tới, lên xe ngựa.
"Đại nhân, ngài có muốn đi hay không?"
Hôm qua vội vàng không thèm quan tâm tới Đại tiểu thư, chắc Đại tiểu thư cảm thấy không thú vị, cho nên không tới đi. Vậy cũng tốt dù sao đứng ở đó cũng quả thật nhàm chán. Nghĩ như vậy liền phân phó mã phu "Ừ, đi thôi ~ "
Ứng thiên phủ --- ----
"Hả? Minh Kính, hôm nay Quận chúa sao không đi cùng ngươi?" Dương Hiếu Dân kỳ quái hỏi.
"Có thể là cảm thấy nhàm chán đi."
"Cũng đúng, Quận chúa từ nhỏ đã không chịu ngồi yên rồi, nhớ lại lúc Quận chúa còn bé, ta là thầy của nàng, ngồi trong lớp học không tới mấy ngày liền len lén chạy ra ngoài, sau khi bị cưỡng ép bắt trở lại, đối với bạch bào của ta vẽ con rùa đen lên đó để phát tiết bất mãn trong lòng. A a ~" Dương Hiếu Dân vuốt mấy sợi râu, nhớ lại nhiều năm trước để Quận chúa chanh chua học lớp của mình, khiến mình nếm mùi không ít đau khổ, bây giờ nhớ tớii ngược lại là có không ít vui thú.
"Phốc ~ phải không? Không nhìn ra Đại tiểu thư khi còn bé còn là một tiểu quỷ thích gây chuyện~ "
"Thật ra không chỉ có mình lão phu, đại thần trong triều cũng ăn không ít đau khổ của Quận chúa đâu. Quận chúa mặc dù có điểm chanh chua tự do phóng khoáng, nhưng cũng không mất đi sự ngây thơ ba, thật đúng là một đứa trẻ vừa khiến người ta vừa nhức đầu vừa yêu thích." Dương Hiếu Dân cười nói "Trước kia ta còn cùng mấy vị đại thần trong triều thảo luận qua, Quận chúa làm người ta nhức đầu khó chịu như vậy, trên đời này sợ rằng không người nào có thể thu phục nàng, bất quá..."
"Bất quá cái gì?"
"Bất quá từ khi lão phu thấy ngươi, cũng biết trên đời này có người có thể thu phục được Quận chúa chanh chua này." Dương Hiếu Dân một bộ trưởng giả phong độ.
"Ta?" Hách Liên Minh Kính không xác định chỉ chỉ mình."Dương đại nhân, chỉ sợ làm ông thất vọng, ta là bị Đại tiểu thư ăn hiếp đó. Một khi nàng cầm trường tiên, chân ta liền mềm nhũn, đâu còn sức mà thu phục nàng." Hách Liên Minh Kính bày tỏ bất đắc dĩ thả lỏng vai.
"Không đâu, không đâu, dầu gì lão phu cũng là người từng trải, biết ngươi cùng Quận chúa tình đầu ý hợp, trai tài gái sắc."
"Dương đại nhân, lời này ông cũng không thể nói bậy bạ, nếu để cho Đại tiểu thư nghe được ta sợ là không thấy được mặt trời ngày mai đâu."
Đem tay Hách Liên Minh Kính khoác lên trên cổ mình, lần đầu tiên đỡ Hách Liên Minh Kính Mộ Dung Hi Nguyệt cảm thấy hơi nhẹ, tay khoác ngang hông Hách Liên Minh Kính phát hiện eo Hách Liên Minh Kính hảo nhỏ, cùng mình không kém bao nhiêu. Một nam tử dù có gầy như thế nào cũng không có khả năng eo nhỏ như nữ tử được? Nhìn bề ngoài tuấn mỹ của Hách Liên Minh Kính, nhớ tới hôm qua y nhân kia nói cho mình một câu chuyện, trong lòng lộp bộp một tiếng, nội tâm càng ngày quấn quít mất bình tĩnh.
Hơi cắn môi, không nghĩ nhiều nữa, đỡ Hách Liên Minh Kính nằm ở trên giường.
Nhìn vẻ mặt Hách Liên Minh Kính an tĩnh ngủ, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Hách Liên quyền cước mặt đối mặt, rồi cùng nhau cải vả, rồi đến khi Hách Liên đối với mình ôn nhu thể thiếp... Lòng bất tri bất giác bị luân hãm. Vẻ mặt Mộ Dung Hi Nguyệt nhu hòa, khẽ vuốt gò má Hách Liên Minh Kính.
Chẳng qua là.... Nhớ tới câu chuyện mà hồng y nhân kia nói, đây là câu chuyện tức cười nhất mà nàng nghe qua, nhưng mà câu chuyện kia lại khuấy loạn lòng mình. Mặc dù biết là chuyện không thể nào, nhưng câu chuyện kia như có thần chú vậy ở bên tai mình không ngừng hồi tưởng, tùy ý không thoát khỏi.
Lúc đi Hạ Lan Yên có để lại một túi thuốc mê ở trên bàn "Túi này là thuốc mê, nếu như ngươi không tin, có thể tự mình đi kiểm nghiệm."
Tay bất tri bất giác đặt ở cổ áo Hách Liên Minh Kính Mộ Dung Hi Nguyệt khẽ run... Chẳng lẽ mình lại đi tin một cái yêu nữ nói năng bậy bạ sao.... Nếu nàng nói dối, vậy chẳng phải ta không tin tưởng Hách Liên sao ~ nhưng nếu nàng không biết một ít chuyện gì đó, cần gì phải tới nói với mình? Hơn nữa còn ra vẻ kiên định như vậy?
Tay không khỏi nắm chặt, rụt trở lại, mới vừa chạy mấy bước, rồi đứng lại.
Lúc này nếu đi, vậy lòng mình có thể bình tĩnh lại sao? Sẽ không suy nghĩ nữa sao? Không có nghi ngờ nữa sao?
Không thể, cũng là bởi vì không thể, mình mới một đêm không ngủ không phải sao? Cũng là bởi vì không thể, mới không thể tự nhiên đối mặt với Hách Liên không phải sao?
Tay nắm chặt đặt ở ngực, vì để khiến bản thân an tâm, không nữa nghi ngờ, Mộ Dung Hi Nguyệt lấy hết dũng khí, quay đầu lại.
Tay đưa ra khẽ run, đặt ở thắt lưng Hách Liên Minh Kính, Cắn răng, cởi ra đai lưng, có chút vui mừng vì Hách Liên Minh Kính đã hôn mê, nếu không Hách Liên có thể bị tiếng tim đập thình thịch của mình đánh thức. Kéo vạt áo ngoài ra, tiếp theo tới món thứ hai rồi lại cởi món thứ ba. Khi chỉ còn lại nội y thì tay đặt chỗ cổ áo một lần nữa dừng lại. Trong lòng thấp thỏm, nàng là một nữ tử chưa từng thấy qua thân thể nam tử, như vậy như vậy....Đưa tay lên định cởi ra y phục lại dừng ở ngực Hách Liên Minh Kính. Như vậy cũng có thể phân biệt không phải sao? Thoáng hít sâu một hơi, đè xuống...
Cảm giác mềm mại truyền tới tay, khiến Mộ Dung Hi Nguyệt như bị sét đánh. Tay đặt ở ngực Hách Liên Minh Kính giống như bị lửa thiêu đốt vậy cấp tốc rụt về, che ngực mình, giống như chỉ có như vậy cảm giác nóng bỏng trong tay mới có thể giảm bớt. Nàng là nữ tử? Là nữ tử! Mặt Mộ Dung Hi Nguyệt đầy hoảng sợ, nhìn Hách Liên Minh Kính vẫn ngủ say giống như trẻ sơ sinh vậy.
Mộ Dung Hi Nguyệt che miệng, không để cho mình phát ra âm thanh, chẳng qua là lệ đã sớm tuông trào.
Tại sao, tại sao, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta...
"Ngươi! Làm sao có thể gạt ta, sao có thể lừa dối ta!! Chẳng những lừa dối ta, còn gạt tình cảm của ta, tại sao khi ta không cách nào kiềm chế được tình yêu với ngươi thì lại biết được thân phận thật sự của ngươi là nữ tử Ngươi muốn ta làm thế nào? Ngươi muốn ta làm thế nào!" Mộ Dung Hi Nguyệt nằm ở trên người Hách Liên Minh Kính vừa khóc vừa đánh lên đó.
Chẳng qua là Hách Liên Minh Kính trúng thuốc mê không có chút cảm giác nào, cũng không thể cho Mộ Dung Hi Nguyệt một cái đáp án.
Sau khi khóc một hồi, con mắt Mộ Dung Hi Nguyệt sưng đỏ nhìn người nằm trên giường không nhúc nhích, bắt đầu có chút hận nàng, hận nàng tại sao không nói ra thân phận trước khi mình yêu nàng, hận nàng có nhiều cơ hội như vậy vì sao lại không nói! Hận nàng rõ ràng là nữ tử, tại sao còn quan tâm mình đối với mình ôn nhu thể thiếp như vậy... Mình càng hận bản thân hơn vì đã yêu nàng!
Nhưng mà mình có tư cách gì để hận nàng chứ? Là do mình yêu nàng trước không phải sao! Thân là nữ tử lại đi thi khoa cử đã là tử tội. Nàng còn là Huyện lệnh, nếu nói ra chẳng lẽ muốn tự tìm đường chết sao. Huống chi nàng chưa bao giờ đối với mình có những hành động thể hiện tình cảm, càng chưa nói yêu mình. Đối với nàng mà nói, mình chẳng qua là bằng hữu của nàng, hoặc là chẳng qua là Đại tiểu thư mà thôi, hết thảy chẳng qua là do mình tự mình đa tình thôi.
Như đã hạ được quyết tâm, nhìn người trên giường một cái, giúp nàng mặc quần áo tử tế, đau lòng không chịu nổi ~ chạy ra ngoài. +