Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 14 : Quý tộc

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Tiểu Hạ tìm một quán cà phê, chọn một vị trí trong góc, ngồi xuống cùng Triển Dực và Bạch Vũ.



“Em cho hai anh xem cái này.” Tiểu Hạ thần bí mở túi ra, lấy vài lọ thuốc, đặt trước mặt hai người.



Triển Dực cầm cái lọ lên nhìn, khẽ cau mày, đều là thuốc trị chứng trầm cảm, có chút không hiểu nhìn nó, “Em lấy ở đâu?”



“Là thuốc của chị em!” Tiểu Hạ buồn bực, “Mỗi ngày chị em đều gặp ác mộng, ngày nào cũng mất ngủ hết!” Vừa nói vừa mở ví ra, lấy một tấm hình chụp cùng chị gái, “Anh nhìn nè, đây là chị em.”



“Cũng đẹp nhỉ.” Bạch Vũ liếc một cái.



“Còn đây là bộ dáng của chị em bây giờ.” Tiểu Hạ lấy ra một tấm khác, giơ cho hai người nhìn.



Hai người có chút không hiểu, bởi vì người trong tấm hình rất gầy, hơn nữa hai mắt không có thần sắc, mắt nổi gân xanh, hõm sâu vào trong, nhìn thế nào cũng không ra đây là một người chỉ hơn 20 tuổi.



Triển Dực khẽ cau mày, nhìn Tiểu Hạ, “Bị cái gì thế này?”



“Là do anh rể hại!” Tiểu Hạ thần bí nói.



Bạch Vũ liếc nhìn cô gái người không ra người, quỷ không ra quỷ trong tấm hình, gật đầu, “Anh rể của em có thù oán gì với chị em hả?”



Tiểu Hạ lắc đầu.



“Vậy chứ yêu thương nhau lắm sao?” Bạch Vũ bĩu môi.



Triển Dực không lên tiếng, ngẩn người nhìn tấm hình.



Bạch Vũ nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Ai, chỉ bằng một câu mắt đỏ của con bé này mà cậu lại tin? Cũng có thể là do nhìn lầm.”



Tiểu Hạ tức giận, “Tất nhiên là không phải! Chị em nói, chị em cảm thấy có người theo dõi mình!”



“Tại sao em lại nghi ngờ anh rể mình?” Triển Dực hỏi.



“Anh rể của em rất bận rộn, thường xuyên không ngủ ở nhà. Có một lần, chị em đột nhiên dậy lúc nửa đêm, nói có người ở ngoài cửa sổ.” Tiểu Hạ nói tới đây, thanh âm giảm xuống vài phần, “Một tối kia, em thấy anh rể đứng trên ban công, nhìn chằm chằm vào phòng.”



Triển Dực cùng Bạch Vũ đều nhấc mi, “Sau đó?”



“Lúc đó em cũng không để ý tới, nhưng sau đó nghe chị em nói… tối hôm đó anh rể không ở nhà.”



Trừ lần đó ra, Tiểu Hạ cũng không đưa ra thêm chứng cứ xác thực nào khác. Triển Dực cảm thấy chi bằng gặp người kia thử một lần, cho nên liền hỏi, “Anh rể em làm nghề gì?”



“Bác sĩ.” Tiểu Hạ bổ sung thêm, “Khoa phụ sản.”



“Vậy chẳng phải hắn là người rất tốt sao?” Triển Dực lầm bầm, “Có hơi phiền phức.”



“Sao lại phiền phức?” Bạch Vũ tò mò hỏi.



Triển Dực nhìn hắn một cái, nói, “Các khoa khác còn vào được, chứ khoa phụ sản làm sao vô?”



Khóe miệng Bạch Vũ hơi rút, chậm rãi nói, “Cũng không phải là không có cách.”



Triển Dực sửng sốt, sau đó cau mày nhìn Bạch Vũ, hồi lâu mới hỏi, “Đừng nói là bạch huyết tộc đã tiến hóa tới mức độ, muốn sinh con là sinh được luôn nha?”



Bạch Vũ nhìn chằm chằm Triển Dực thật lâu, vươn tay sờ cằm hắn, “Thật dễ thương…”



Triển Dực vẫn còn khiếp sợ, vì vậy không kịp đề phòng, vươn tay đẩy hắn ra.
Nói xong, muốn rời đi.



Lúc này, người kia mở miệng hỏi, “Em đang ở với ai đó?”



Triển Dực không thèm để ý, cước bộ cũng không dừng.



“Cái người tên Bạch Vũ kia là người hay huyết tộc?”



“Không liên quan tới anh.” Triển Dực đã ra tới cửa.



“Thật sự rất khó tin khi nghe thấy em sống cùng với người khác, thân thiết lắm à?”



Triển Dực mở cửa ra, hơi sửng sốt, vì Bạch Vũ đang khoanh tay dựa vào cửa nhìn vào trong, một chút che giấu cảm xúc cũng không có.



Triển Dực cau mày.



Khóe miệng Bạch Vũ hơi cong, con ngươi màu tím có chút tà ý, làm cho người ta không thể đoán được hắn đang suy tính điều gì.



Anh của Triển Dực nhìn thấy Bạch Vũ, lập tức kinh ngạc, đối với một hắc huyết tộc mà nói, một người từ đầu cho tới chân đều trắng toát là vô cùng chói mắt.



Triển Dực không nói gì, đút hai tay vào túi, xuống lầu.



Bạch Vũ đứng trước cửa nhìn ba hắc huyết tộc đang sững sờ nhìn mình, nhẹ nhàng vẫy tay, coi như lời say goodbye.



“Dực!”



Chờ Triển Dực cùng Bạch Vũ bước ra khúc cua của cầu thang, người kia liền đuổi theo chạy tới, nhìn từ dưới lên, thân hình người này rất cao, còn có cảm giác áp bách.



“Hắn là ai?” Đối phương tựa hồ rất để ý tới vấn đề này, nhìn chằm chằm Bạch Vũ.



Triển Dực nhìn Bạch Vũ, “Hỏi anh kìa.”



Bạch Vũ chớp mắt vài cái, vươn tay giữ eo Triển Dực, đây là chuyện hắn thích làm nhất, eo của Triển Dực rất mềm, ôm đã lắm. Bạch Vũ cười, ngẩng mặt lên, lộ ra hai chiếc răng nanh, nói, “Hắn là hớ nì của tôi!”



Triển Dực không thèm giải thích, trực tiếp xuống lầu.



Bạch Vũ nhìn người đứng phía trên đang mang vẻ mặt quái dị, hỏi, “Xưng hô thế nào?”



Sắc mặt đối phương hơi trầm xuống, “Tôi họ Dracula, Eide • Dracula (*).”



Bạch Vũ suy nghĩ, “Dracula a… Một trong ba gia tộc đứng đầu, khó trách lại đeo hình thánh giá. Ân, xem ra Triển Dực theo họ mẹ, Dực Dực vừa là con lai vừa có hai dòng máu, hèn chi đẹp dữ thần.”



“Anh là huyết tộc?” Eide có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Bạch Vũ, hắn lớn hơn Khải nhiều lắm, Khải biết, đương nhiên hắn cũng biết, hơn nữa còn biết nhiều hơn Khải, chẳng qua là… hắn không dám tin.



Bạch Vũ thấy hắn kinh ngạc, híp mắt cười, con ngươi màu tím nháy mắt chuyển sang đỏ.



Eide hiển nhiên vô cùng giật mình, “Anh là…”



Cặp mắt của Bạch Vũ liền khôi phục màu bình thường chỉ trong chớp mắt, nhún vai nói, “Ai, mặc dù là anh em nhưng Dực Dực dễ thương hơn nhiều, đừng quấy rầy chúng tôi ăn tối.” Nói xong, xoay người xuống lầu.



Bước tới trước mặt Triển Dực, hắn kéo ghế ra ngồi xuống, tạo một cái dáng chuẩn, kéo kéo cà vạt đen, mở miệng nói, “Thật ra khẩu vị của chúng ta rất giống nhau, cậu ghét người kia, tôi cũng ghét nữa.”



Khóe miệng Triển Dực khẽ nhếch, cầm ly rượu lên chạm vào ly của Bạch Vũ, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, vô cùng dễ nghe.