Huyết Dạ Dị Văn Lục
Chương 21 : Quả mận khô kì lạ
Ngày đăng: 23:02 19/04/20
Triển Dực bọn họ tới đây là để điều tra Trần Vĩ, vậy mà chưa vào phòng hội nghị, Trần Vĩ đã té lầu chết, càng quỷ dị hơn chính là còn nuốt một bụng mận khô.
Nhiều máu chảy như vậy tất nhiên sẽ có người báo cảnh sát, hơn nữa Trần Vĩ lại rất nổi tiếng trong giới y học, mấy vị bác sĩ vừa tới cũng rối rít chạy lại xem, không tin Trần Vĩ lại tự sát. Triển Dực không thể làm gì khác hơn là giữ hiện trường, hắn tới đây để tham gia hội nghị, tất nhiên sẽ không mang theo dụng cụ kiểm tra, vì vậy cũng không tiện nhận định, Trần Vĩ là người hay quỷ đỏ.
Lam Lạc rất nhanh mang người tới, vừa nhìn thấy Triển Dực liền cau mày, “Sao cậu lại…”
Lúc này, Phương Húc nhận được điện thoại cũng đã tới, đưa dụng cụ kiểm tra cho Mục Tát. Mục Tát kiểm tra máu của Trần Vĩ, ngẩng đầu nhìn Triển Dực, “Là quỷ đỏ, không sai.”
Triển Dực rất hài lòng phất tay với Lam Lạc, ý nói — Hết chuyện rồi, biến đi.
Lam Lạc bực mình, thuận tiện trợn mắt nhìn Khải, “Hôm nay chẳng phải em nghỉ à? Về nhà đi!”
Khải nhìn chằm chằm một lúc, học theo điệu bộ của Triển Dực, phất tay — Anh biến đi.
Lam Lạc trở mặt, nắm cổ áo Khải kéo đi.
Triển Dực cũng lười để ý, ngồi xổm xuống hỏi Mục Tát đang nghiệm thi, “Sao hắn lại ăn nhiều mận khô vậy?”
“Ân…” Mục Tát dùng nhíp gặp một quả mận khổ, phát hiện ra, chẳng qua ngoại hình giống mận khô thôi, nhưng cảm giác mềm hơn, giống như một quả cầu thịt, vì vậy cũng buồn bực, “Đây là cái gì?”
“Anh bỏ tay ra, đừng làm ảnh hưởng công việc!” Khải kéo cổ áo lại, đang muốn đi thì bị Lam Lạc níu lại, “Mấy ngày nay em tránh xa Triển Dực một chút, mắc công bị họa lây!”
Khải hơi sửng sốt, dừng bước nhìn hắn, “Anh có phải nhận được tin tức gì rồi không?”
“Tin tức?” Lam Lạc cười lạnh, “Trong gia tộc Dracula, ngoại trừ Eide ra chỉ còn mỗi cái ông quái vật ở cạnh Elena là không thể dò xét tâm tư thôi, ai chẳng biết Triển Dực sắp chết tới nơi? Lần này vất vả lắm mới tìm được cơ hội, em cho là người ta không thừa nước đục thả câu à?”
“Vậy thì tôi càng muốn quản!” Khải đã sớm có thói quen phản lại Lam Lạc.
Lam Lạc tức giận cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là giận cá chém thớt, “Em rốt cuộc có phải em ruột của anh không? Tại sao…”
Lam Lạc kích động, dậm chân, cảm thấy hình như mình đạp trúng cái gì mềm mềm, sau đó nghe “Bụp” một tiếng.
Lam Lạc cúi đầu, lòng nói đạp trúng gián hay trứng đây? Sao thấy ghê quá vậy?
Bên chân, có một cục gì đó vừa đỏ vừa đen, Lam Lạc nhíu mày giơ chân lên, nhìn đế giày… Chỉ thấy có thứ gì đó giống như thịt, nhìn kỹ, phát hiện bên chân có mấy quả ‘mận khô’.
“Cái này là gì a?” Lam Lạc chà đế giày, phát hiện ra, trong cái viên thịt mình đạp trúng có cái gì đó như ruột.
“Con gì đây?” Lam Lạc cau mày, quả ‘mận khô’ bên cạnh đột nhiên cử động.
Lam Lạc cả kinh, nhìn kỹ, chỉ thấy quả ‘mận khô’ kia mở mắt.
“Bạch Vũ đâu?” Khải lúc này mới phát hiện ra, Bạch Vũ luôn kè kè Triển Dực không chịu buông, bây giờ lại hông thấy đâu.
“Không biết, chắc đi vệ sinh rồi.” Triển Dực thuận miệng trả lời, đưa chai thuốc cho Khải, “Đem về cho Mục Tát.”
“Vậy còn cậu…”
Triển Dực buồn cười nhìn hắn.
Bất đắc dĩ thở dài, Khải dặn dò, “Vậy cậu cẩn thận một chút.”
Triển Dực xoay đầu tiếp tục tìm kiếm, Khải không thể làm gì khác đành về trung tâm. Lúc đi còn cố ý liếc mắt vào nhà vệ sinh — Bên trong không có ai, Bạch Vũ căn bản không có đi vệ sinh. Khải có chút bực mình, Bạch Vũ đi đâu vậy?
Đi tới cuối hành lang, Khải gặp một phục vụ đang dùng robot dọn dẹp hành lang.
“Cậu có thấy một người tóc trắng không?” Khải hỏi.
“Có.” Người phục vụ trẻ tuổi gật đầu, “Hình như hắn lên lầu với ông chủ rồi.”
“Ông chủ?” Khải cau mày, “Ông chủ của cậu có phải là Abel không?”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Khải nghi ngờ — Bạch Vũ sao lại đi cùng Abel? Còn gạt Triển Dực?
Một bụng chứa đầy câu hỏi, Khải bước vào thang máy…
Trung tâm hội nghị này có rất nhiều thang máy, đều trong suốt, tất cả đều dùng cho mục đích ngắm cảnh, Khải đứng bên trong, bấm nút xuống lầu, đang nghĩ ngợi hắn liền thấy một bóng người đang đi thang máy lên.
Trong nháy mắt đó, hai thang máy xẹt qua nhau.
Khải sửng sốt một chút, ngẩng mặt lên… Đối phương đã biến mất trong tầm mắt, nhưng áo khoác ngoài màu đen với vảy tay màu xanh, chẳng thể lầm đi đâu được.
Khải kinh hãi, cửa thang máy vẫn đóng chặt không tài nào mở được, hắn gấp gáp bấm điện thoại gọi cho Triển Dực… Vậy mà Triển Dực lại không nghe máy.
Khải gấp đến độ đi lại trong thang máy, nếu như lúc nãy hắn không nhìn lầm, người vừa rồi chính là vệ sĩ của Elena, Lân.
Lân là một sự tồn tại kì lạ, hắn là hắc huyết tộc, tuổi tác trên năm trăm, một mực bảo vệ Elena, một trong những trọng thần của gia tộc Dracula, nghe nói năm đó, chiến tranh lạc loạn, hắn bị kiếm chém bị thương nửa người, mặc dù là hắc huyết tộc nhưng vẫn không tài nào lành lại. Elena tự tay dùng răng nanh của quỷ hút máu tạo thành vảy cho hắn, từ đó hắn trở thành một hắc huyết tộc duy nhất có thân hình nửa người nửa rồng.
Lân là một trong những hắc huyết tộc có sức công kích mạnh nhất, hơn nữa lại vô cùng xảo quyệt.