Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 36 : Điện lực siêu cường

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Triển Dực không muốn ra ngoài, nhưng hắn muốn ăn cơm, Bạch Vũ bị bỏ đói tới nỗi muốn nổi nóng, hắn đành phải kéo Bạch Vũ ra ngoài mua đồ ăn.



Ra khỏi cửa, Triển Dực mới biết tình hình nghiêm trọng tới cỡ nào, ở bên kia nhìn thấy Lam Lạc, Triển Dực nhìn đi chỗ khác giả bộ không thấy, kéo Bạch Vũ đi ăn.



“Tôi muốn ăn fast food.” Bạch Vũ đề nghị.



Triển Dực nhíu mày nhìn hắn, “Fast food ở đâu?”



Bạch Vũ cầm tờ quảng cáo đưa cho hắn xem, trên đó là tiệm đồ ăn kế bên sân ngựa.



Triển Dực nhìn hắn, người này còn chưa chịu từ bỏ ý định.



Bạch Vũ thấy không được tới Junk Food lại bắt đầu tỏ vẻ cáu kỉnh, Triển Dực không nói gì, lái xe đổi hướng về phía sân ngựa.



Tình hình ở đó so ra còn loạn hơn cả trên phố, xe cảnh sát dừng đầy trên đường, đại khái vì ngựa máy tối qua nổi điên rất lợi hại, cho nên mặt cỏ và hàng rào đều bị phá tung.



Triển Dực liếc mắt thấy xe của Khải đậu ở ven đường, Bạch Vũ xuống xe, chả quan tâm Juck Food ở đâu, chạy nhanh tới sân ngựa.



Khải đang hỏi nhân viên công tác ở sân ngựa, cảm thấy có người vỗ vai mình, còn chưa thấy người đã nghe giọng nói, “Ngựa đâu?”



Khải xoay đầu lại, thấy Bạch Vũ.



Mục Tát chạy tới, “Đại vương, ngựa ở trong kho, toàn bộ đều tháo ra lấy linh kiện.”



Khải lập tức chạy đi tìm Triển Dực, chỉ thấy hắn đang đóng cửa xe, chậm rì rì bước tới.



“Dực Dực!”



Mục Tát chạy lại, thuận tiên khoác vai Triển Dực, “Tôi còn tưởng cậu muốn ngủ tới tối chứ.”



Triển Dực cảm thấy đói bụng, hỏi Mục Tát, “Có gì ăn không?”



Mục Tát cầm cái bao đồ ăn vặt tới, bên trong đều là thứ mà quỷ hút máu thích, Bạch Vũ ôm lấy ăn ngon lành, Triển Dực không có hứng thú, hỏi Khải, “Có tiến triển gì không?”



“Nghe nói tất cả máy móc đột nhiên đều không chạy, giống như bị trục trặc, sau đó bắt đầu nổi bạo, rất nhiều người bị té ngựa mà chết.”



Triển Dực nghĩ nghĩ, lấy tài liệu lúc nãy vừa mua được cho Khải, “Xem thử đi.”



Khải mở ra xem, lập tức gửi về cho Phương Húc, bảo hắn phát lệnh truy nã, tất cả mắt điện tử bắt đầu tìm kiếm tung tích nhân vật khả nghi.



Có điều Phương Húc phát hiện ra, có không ít máy đã bị hư, “Có thể bắt không được rồi!”



“Tất cả những thiết bị điện tử ở gần hắn đều sẽ bị hư, thật sự rất khó tìm.” Khải cau mày, “Hơn nữa nếu hắn cứ tiếp tục đi gây hỗn loạn kiểu này, khu thứ bảy sẽ xảy ra phiền phức lớn.”




“Khuynh hướng bạo lực.” Trần Hàng nói, “Đại khái là vì nguyên nhân này, công bố ra ngoài cũng là cái này.”



“Cậu có khuynh hướng bạo lực có vẻ không phải ngày một ngày hai.” Triển Dực hỏi, “Tại sao phải đợi tới lúc này mới đuổi, lúc trước cậu cũng gây sự với giáo viên và bạn bè, sao giờ lại ra phố rồi? Không thể khống chế cảm xúc?”



Trần Hàng nâng cằm tự hỏi, “Bởi vì có người chọc giận tôi, sau đó tôi muốn tiến hóa.”



“Tiến hóa?” Khải nghi hoặc, “Cậu…”



“Tôi không phải người mang theo mầm bệnh.” Trần Hàng vô tội cắt ngang hắn, “Từ nhỏ tôi đã có điện trong người, cha mẹ và giáo viên đã sớm mang tôi đi kiểm tra, là âm tính, có lẽ tôi là người có công năng đặc biệt như người ta nói đi.”



Khải thấp giọng nói với Triển Dực, “Tất cả thiết bị kiểm tra đều là điện tử, mỗi một cái đều là bị hỏng sau khi báo nguy, nhưng mà hắn thật sự có đi làm kiểm tra hằng năm, kết quả là âm tính, lúc nhân viên kiểm tra máu, hắn cũng không có ở cạnh.”



“Nhưng hắn không phải hồng huyết, nếu không phải quỷ đỏ thì sao mắt lại có màu đỏ?” Mục Tát khó hiểu hỏi mọi người.



“Giống mới?”



“Dực Dực.”



Lúc này, Bạch Vũ đột nhiên chen vào một câu, “Người đó không phải hồng huyết cũng không phải quỷ đỏ, là thứ khác.”



Tất cả cùng nhìn hắn, “Là thứ gì?”



“Một giống nòi đã bị diệt sạch.” Bạch Vũ cười tủm tỉm nháy mắt với Triển Dực, “Giống của hắn là hồng ngung, lai giống của hồng huyết.”



“Hắn là huyết tộc?” Mọi người đồng thanh hỏi.



“Là thoái bộ.” Bạch Vũ cười xấu xa, “Mọi người cảm thấy tổ tiên của huyết tộc là huyết tộc sao? Nên nhớ rằng, tổ tiên của loài người là vượn và khỉ.”



Lúc này, Trần Hàng lấy ra thứ gì đó từ trong túi, thả ra… Là một dây xích bằng sắt rất dài, ánh bạc lóng lánh. Hắn vung dây xuống đất, ở dưới tóe lửa, xem ra sợi dây này chứa điện cao thế.



“Cái loại hồng gì gì đó…” Triển Dực túm áo Bạch Vũ, “Là trung thần hay gian thần?”



“Ân…” Bạch Vũ sờ cằm, “Sở dĩ hắn nóng nảy là vì hắn không thể khống chế sự phẫn nộ trong lòng, người tốt và người xấu chẳng phải chỉ khác ở chỗ có thể khống chế sự tức giận hay không thôi sao?”



Bây giờ tất cả vũ khí đều không dùng được, cho dù là súng ống, trong đạn cũng có điện, đó là vì trong súng và đạn đều được gắn con chíp, giúp cảnh sát quản lý dễ hơn.



Chỉ có vũ khí lạnh mới có thể tập kích Trần Hàng, nhưng người đứng trước mặt xung quanh lại có điện bao quanh, cho dù là huyết tộc mạnh nhất, cũng không thể chịu đựng nổi đi?



Triển Dực hỏi Bạch Vũ, “Có cách giải quyết không?”



Bạch Vũ còn nghiêm túc suy nghĩ, trả lời, “Đàm phán đi!”