Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 52 : Mùi vị của con người

Ngày đăng: 23:02 19/04/20


Ban đêm, ở bãi đậu xe của trung tâm, có đủ loại xe với đủ màu sắc, Triển Dực lái xe vào bãi, phát hiện chỗ mình thường đậu đã bị chiếm mất.



Triển Dực quay cửa kính xuống nhìn, có một chiếc xe màu vàng kiểu dáng mới nhất đang đậu ở chỗ của hắn.



Triển Dực nhíu mày, lấy thiết bị điều tra biển số xe kia là của ai.



Đang tìm kiếm, chợt nghe có người nói, “Á… Thiếu chút nữa thì quên, chỗ này là nơi đậu xe của nhân viên, mình hẳn là nên lái sang khu khách quý.”



Triển Dực và Bạch Vũ đồng thời xoay mặt nhìn, sau khi nhìn thấy rõ người kia là ai, hai người liền hiểu ra tại sao lại thấy giọng nói đó đáng ghét như vậy.



Người đang đi tới mặc trên người một bộ màu vàng kim, chẳng khác màu của chiếc xe là mấy… Ryan.



Đi theo phía sau Ryan là một nữ hồng huyết tóc ngắn màu đỏ, có vẻ là trợ lý.



Bạch Vũ nghiêng đầu… cảm thấy người này trông rất quen mắt.



Triển Dực nghĩ nghĩ, hắn biết người này, lần trước dụ hắn vào trung tâm thương mại của gia tộc Hysen, gây ra một loạt tranh cãi, chính là người này.



Lần trước cũng đã từng nghe Mục Tát nói, người phụ nữ bên cạnh Ryan, cho dù là trợ lý cũng thay đổi thường xuyên, gần như mỗi tuần là đổi một lần. Nhưng người này thì đã lâu lắm rồi không đổi. Xem ra… Ryan rất vừa lòng cô ta.



Có điều Triển Dực cũng không truy cứu, dù sao đi theo Ryan cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.



Ryan cũng không lái xe đi, mà đứng bên cạnh “chậc chậc” lắc đầu, nhìn chiếc xe mới toanh của Triển Dực, “Anh nói nè Triển Dực, trình độ thưởng thức của em qua bao nhiêu năm vẫn chỉ dừng ở mức độ con người, chẳng lên một chút nào.”



Triển Dực không có hứng cãi nhau với hắn, lái xe đi.



Chiếc xe bay lên, vọt qua đầu Ryan.



Ryan cười lạnh.



Trong xe, Bạch Vũ tò mò hỏi Triển Dực, “Cậu bỏ qua dễ dàng vậy sao?”



Triển Dực cười, “Làm sao có thể.” Nói xong, hắn đột nhiên chuyển hướng… Bay về phía chiếc xe của Ryan, đáp ngay trên xe hắn.



Triển Dực khởi động bánh xe dạng bánh xích, trực tiếp đè nát xe Ryan.



Ryan trợn mắt há mồm đứng ở phía trước, nhìn chiếc xe mình mới mua biến thành đống sắt vụn.



Triển Dực mở cửa xuống xe, không thèm để ý tới hắn bước ngang qua mặt.



Ryan sửng sốt một hồi lâu, xoay đầu lại, “Triển Dực! Đợi đi, tao không bỏ qua chuyện này đâu!”



Triển Dực đã bước vào thang máy, Bạch Vũ đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Ryan đang nổi điên ở bên ngoài.



Triển Dực vẫn không để ý tới Ryan, nhấn nút đóng cửa thang máy.



Thang máy đi rất nhanh, phóng lên đại sảnh của bữa tiệc ở tầng cao nhất.



Bạch Vũ có chút ngạc nhiên, hỏi Triển Dực, “Dực Dực, con ấu tể của huyết tộc kia tại sao cứ tìm cậu gây phiền phức hoài vậy?”



“Ai mà biết, anh cũng nói hắn là ấu tể mà, ấu tể thì sao có thể dùng suy nghĩ của người trưởng thành để phán đoán được?” Triển Dực thuận miệng đáp, “Có điều hắc huyết nào cũng ghét tôi, bình thường thôi mà.”



“Đinh” một tiếng, thang máy đã tới nơi.
Lấy sự hiểu biết về huyết tộc của Thương Du, hắn căn bản không biết Bạch Vũ là ai, “Anh… cũng là con người?”



Bạch Vũ xoay mặt nhìn hắn, đột nhiên nhe răng ra.



Thương Du kinh ngạc nhảy dựng, sau đó lui ra sau, lảo đảo không vững.



Không biết Tiếu đã tới từ khi nào, giơ tay ra đỡ hắn, “Không sao chứ?”



“Không…” Thương Du xấu hổ cười cười, xoay mặt nhìn Tiếu, “Cậu cũng là người?”



Tiếu hơi cười cười, gật đầu.



Tâm tình của Thương Du hiển nhiên tốt lên không ít.



Đằng trước đột nhiên có vài người bạn làm ăn chào hỏi hắn, Thương Du cũng bước tới nói chuyện với bọn họ.



Tiếu đưa cho Triển Dực một cái bình nhỏ.



Triển Dực cầm lấy, bên trong đựng kim tiêm mini lấy máu không đau và dụng cụ phân tích tế bào.



“Hắn có mùi gì không?” Triển Dực hỏi Bạch Vũ.



Bạch Vũ trừng mắt, lắc đầu.



“Không có?”



“Không phải.” Bạch Vũ trả lời, “Có mùi của con người.”



Triển Dực nhíu mày, “Chẳng phải người nào cũng có à.”



“Nhưng mùi của hắn thì rất rõ ràng.” Bạch Vũ chậm rãi trả lời, thuận tiện uống ly rượu sâm banh trong tay Triển Dực, uống xong liền lè lưỡi.



“Ý anh là gì?”



“Một người có mùi vị của hai người.” Bạch Vũ cầm ly rượu máu lên uống, cảm thấy mùi vị không tệ.



“Một người sao có thể có được mùi của hai người?” Triển Dực cảm thấy mình không hiểu được.



“Bình thường chỉ có hai khả năng.” Bạch Vũ nói, “Một là phụ nữ mang thai.”



Triển Dực im lặng.



“Hai là…” Bạch Vũ cầm ly rượu, “Hắn xịt một loại nước hoa có mùi của con người, còn là xịt rất nhiều.”



Triển Dực nhíu mày, “Cho nên mùi vị trên người hắn càng bình thường thì chính là càng không bình thường?”



“Hắn rất thông minh.” Bạch Vũ cười cười, “Ít nhất có thể dư sức lừa hắc huyết…”



“A!”



Bạch Vũ còn chưa dứt lời, ngooài hành lang đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.