Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 3 :

Ngày đăng: 20:27 21/04/20


Typer: VẠN HOA PHI VŨ



“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”



Tử Ngâm đặt đỉện thoại xuống, gương mặt tiều tụy đồng đầyvẻ lo âu.



Đã hai ngày rồi, Kiều Dật chỉ gọi cho cô một lần duy nhất là lúc đến thành phố D, sau đó thì biệt vô âm tín.



Lúc trước cô vẫn cho rằng có lẽ công việc anh bận quá nên không chú ý đến việc gọi cho mình, thế nhưng cô biết nhiều năm qua anh chưa từng như vậy. Cho đến sáng hôm nay lúc gọi cho anh, phát hiện điện thoại anh tắt máy.



Vừa nghĩ rằng điện thoại Kiều Dật hết pin, Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường thấy đã là chín giờ tối, dù gì cũng nên cắm sạc điện thoại rồi chứ.



Tử Ngâm cầm điện thoại trong tay lo lắng đi tới đi lui trong nhà, cô không biết có phải Kiều Dật gặp phải chuyện gì rồi không, thế nên cho đến bây giờ vẫn chưa liên lạc với mình.



Đinh đoong…



Tiếng chuông cửa vang lên, Tử Ngâm sửng sốt, lẽ nào là anh về ư? Nhưng tại sao anh lại phải nhấn chuông cửa chứ?



Loáng thoáng chút nghi ngờ, Tử Ngâm đi đến cạnh cửa nhìn ra ngoài từ mắt mèo, chẳng có gì cả.



Tử Ngâm không dám mở cửa bừa, sau khi cẩn thận quan sát thật lâu lại quay người trở về phòng khách. Hiện tại cô đang mang thai, nếu như tùy tiện mở cửa gặp phải người xấu thì làm sao đây?



Cô vừa quay về phòng khách, tiếng chuông cửa lại vang lên, Tử Ngâm càng sợ hơn, không lẽ là trộm đang thăm dò xem trong nhà có người hay không?



Cô đi đến bên cửa lần nữa nhìn ra ngoài, vẫn chẳng có gì cả. Lần này Tử Ngâm không về phòng khách mà đưa tay cầm lấy bình hoa trang trí trên tủ, ôm chặt vào trong ngực, định bụng nếu quả thật là trộm thì dùng bình hoa đập hắn, sau đó chạy ra ngoài kêu cứu.



Chỉ chốc lát sau tiếng chuông cửa lại vang lên, kèm theo đó còn có tiếng điện thoại báo an cố định và tiếng ti vi trong phòng khách, trong lúc nhất thời trong nhà vang lên đủ loại âm thanh, mà trước đó Tử Ngâm không hề bật công tắc thứ nào cả.
“Ông là thầy Thôi sao? Thầy Thôi, sao ông lại đến nhà tôi? Ông vào bằng cách nào? Ông đến cứu tôi sao?” Như bắt được cái phao cứu mạng Tử Ngâm hỏi một tràng dài.



Thầy Thôi cười ha hả, “Cô gái, chỉ có thể trách cô số mệnh không tốt, mang phải âm thai trăm năm khó gặp, tôi không phải đến cứu cô mà là đến lấy mạng cô, chồng cô đã chết, cô nên cùng cậu ta làm một đôi vợ chồng vong mệnh đi.”



Nói xong ông ta không đợi Tử Ngâm hiểu đã điều khiển bùa chú được chuẩn bị sẵn đánh về phía Tử Ngâm, còn Tứ Ngâm vì quá mức kinh ngạc nên không kịp tránh né.



“Aaaaa!”



Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Tử Ngâm V vọng khắp nhà, cô cảm thấy bụng mình như muốn nứt ra.



“Đau quá, con của tôi, ông đã làm gì con tôi?”



“Không có gì, chỉ muốn đưa nó đến nơi cần dùng thôi, cô an tâm đi đi.” Dứt lời, thầy Thôi đưa tay về phía bụng Tử Ngâm ra chiêu, một vật thể hình dáng trẻ con nhẹ nhàng bay ra khỏi bụng cô, Tử Ngâm đau đớn không kêu rên được tiếng nào, cô nhìn thấy linh hồn đứa trẻ bay ra từ bụng mình, thoáng hiểu ra vấn đề. Một khi thứ đó rơi vào tay thầy Thôi, con của cô sẽ hoàn toàn từ biệt thế giới này, cô vùng vẫy muốn bắt lại linh hồn con mình.



“Hừ, không biết tự lượng sức.”



Thầy Thôi vung tay lên, đánh thêm một lá bùa vào người Tử Ngâm, cô đau đớn ngã xuống đất, trơ mắt nhìn hồn phách con mình bị thầy Thôi nắm trong tay.



Mắt cô chảy hai dòng huyết lệ, muốn mở miệng cất lời nhưng chẳng thể nói được gì nữa, cô hiểu mình sẽ phải rời khỏi thế giới này, rời khỏi chồng, con, cha mẹ. Tử Ngâm rất không cam tâm, cô từng có một cuộc sống hạnh phúc vô vàn, không ngờ tất cả lại bị phá hủy toàn bộ chỉ trong ngày ngắn ngủi, cô thật sự không cam lòng.



“Ơ?”



Vừa dán bùa phong ấn linh hồn lên con của Tử Ngâm thầy Thôi đã cảm nhận được oán niệm mãnh liệt từ cô.



“Ha ha ha ha, thật là không uổng công, không ngờ người phụ nữ này còn chút giá trị, linh hồn của cô vừa hay có thể cho tôi tế luyện một con ác quỷ mới.”