Huyết Mạch Phượng Hoàng
Chương 5 :
Ngày đăng: 20:27 21/04/20
Type: VẠN HOA PHI VŨ
Trong căn phòng mờ tối, trên chiếc giường chất đầy thú nhồi bông là một bóng dáng bé nhỏ đang cuộn tròn, ôm trong ngực một con gấu Teddy màu nâu đáng yêu.
Bỗng nhiên điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, người trên giường tiện tay cầm lấy gấu Teddy, tìm đúng chỗ điện thoại di động, sau đó chuyển điện thoại di động đến vị trí không xa, đặt Teddy đè lên điện thoại. Như thể làm vậy là có thể ngăn âm thanh lại. Làm xong tất cả, cô lại lôi một con gấu khác ra rồi chậm chạp dịch ngưòi về giữa giường, hài lòng ôm gấu bông vào ngực định ngủ tiếp.
Nhưng rõ ràng người gọi điện không hề có ý định bỏ cuộc, chuông điện thoại vẫn réo không ngừng, người ngủ trên giường đành phải tìm điện thoại, nhấn nút trả lời.
Điện thoại vừa kết nối, không đợi cô nói gì, bên kia vọng đến một giọng nữ lanh lảnh, “Mạt Mạt, mình đã về rồi, chuấn bị tiếp giá đi, một giờ chiều máy bay sẽ đáp xuống thành phố A, đừng đến trễ nhé.” Nói xong liền cúp máy.
Người trên giường có lẽ đang tiêu hóa tin tức vừa mói nghe được, dường như đã thông suốt nội dung, đột nhiên bật dậy. Bời vì bật dậy quá mạnh, cộng thêm vừa rồi đã nhích đến mép giường, nên ai đó đành hôn sàn nhà.
“Á...”
Tô Mạt xoa mũi bò dậy, chú gấu Teddy cô vừa dùng để che điện thoại lại như trả thù, đúng lúc rơi xuống lên đầu cô, dường như bị gì đó kích thích, cô không đưa tay kéo gấu bông ra mà sững sờ ngồi dưới sàn. Tiếng nói mới vừa rồi... Sao cậu ấy lại quay về?
Một giờ chiều, sân bay thành phố A.
Hàn Ngạo đi theo Tô Mạt đợi trong đại sảnh sân bay, có lẽ bời vì sáng nay chưa ngủ đủ giấc nên bây giờ Tô Mạt gục lên gục xuống, như có thế ngã xuống đất bất cứ lúc nào.
Hàn Ngạo đưa tay ôm Tô Mạt, sau đó ngả đầu cô vào vai mình để cô ngủ thoải mái hơn, xong xuôi hết thảy anh nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu lên nhìn khắp sân bay, cách dó không xa, một cô gái xinh đẹp đang khoanh tay nhìn họ, bên cạnh còn đặt một chiếc va li màu trắng.
Hàn Ngạo cẩn thận quan sát đối phương, hình như anh không biết cô gái này thì phải, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, vạt váy chấm mắt cá chân, chân đeo một chiếc lắc xinh xắn thoạt nhìn rất đáng yêu.
Cô gái để mái ngang, tóc dài thẳng rủ xuống trước ngực, trên gương mặt trái xoan nho nhỏ đeo một cặp mắt kính, vì vậy cũng không nhìn ra đôi mắt lớn bé thế nào, rõ ràng cô đang quan sát Hàn Ngạo, dường như đã đánh giá xong, cô kéo hành lí đi về phía họ.
Có lẽ cảm giác được điều gì đó, Tô Mạt mơ màng mờ mắt, nhìn thấy cô gái đang đi về phía mình, đột nhiên tinh táo rồi đứng phắt dậy.
Cô gái thấy Tô Mạt đứng dậy thì bước nhanh hơn, đi đến cạnh Tô Mạt, ôm lấy cô.
“Mạt Mạt, mình đã về rồi, ha ha.”
Tôi cảm thấy tuyệt vọng, đúng lúc này có rất nhiều cảnh sát đến trường học, hỏi ra mói biết Lão Nhị phòng chúng tôi tự sát ngay trong căn phòng tự học mà chúng tôi chơi cầu cơ, khi chết cậu ấy còn mỉm cười. Tồi và Lão Đại rất sợ, chúng tôi biết người tiếp theo chính là mình.
Chúng tôi không có cách giải quyết, cũng không ai đến giúp chúng tôi cả.
Tôi muốn về nhà tuy nhiên tôi sợ mang đến vận rủi cho người thân, buổi chiều hai ngày sau khi Lão Nhị chết, Lão Đại gặp tai nạn giao thông. Người trong trường đều nói phòng chúng tôi bị ám, người nhà tôi biết được chuyện này cũng chạy đến xin cho tôi tạm nghỉ học, tôi theo ba mẹ về nhà, mỗi ngày đều lo lắng mình sẽ như ba người bạn kia. Một ngày, hai ngày, thời gian càng dài tôi cảm giác thần kinh mình càng căng thẳng, mãi cho đến một ngày...
Mạc Ly run rẩy ôm lấy mình.
“Cho đến một ngày khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã trôi lơ lửng trên không trung, cha mẹ tôi ôm tôi gào khóc, tôi không hiểu tại sao, muốn an ủi họ lại phát hiện tay tôi chỉ có thể xuyên qua họ mà thôi, không thể chạm vào cha mẹ được, thậm chí tôi còn không rõ mình đã chết như thế nào. Tôi bắt đầu oán hận, oán hận mọi người tại sao lại tạo ra trò chơi này, tại sao tôi phải chết khi còn quá trẻ như vậy.
Cho nên tôi lơ lừng trong trường hù dọa những sinh viên mới, tôi cơ hồ muốn giết hết toàn bộ bọn họ. Vào một ngày, khi tôi thật sự ra tay với một cô bé thì tôi gặp được Mạt Mạt, cô ấy ngăn tôi, chẳng những không làm hại tôi còn đưa tôi đi gặp ba mẹ mình, tuy họ không cách nào nhìn thấy tôi nhưng cha mẹ đã thức tỉnh trái tim lầm lạc của tôi. Tôi khóc, đáng tiếc ma không có nước mắt, cơ mà có lẽ là do tôi thật sự tinh ngộ nên một giọt nước mắt của tôi đã rơi vào tay Mạt Mạt. Tôi nhìn cha mẹ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vậy mà họ đã già đi rất nhiều, tôi rất hối hận tại sao lúc mình có lại không biết quý trọng. Về sau thì tôi đi theo Tô Mạt, xem cô ấy xử lí đủ loại chuyện cho đến khi gặp hai người.”
“Cô bé đáng thương.” Tử Ngâm thương cảm ôm lấy Mạc Ly, an ủi cô.
Giống với hai ma nữ thổ lộ tâm sự dưới lầu, trên lầu Tô Mạt cũng đã kể xong chuyện của Mạc Ly cho Đào Từ, Đào Tử có điều thắc mắc, “Cuối cùng Mạc Ly chết ra sao?”
“Vốn là mấy cô gái này không phải chết, nhưng có lẽ người đó muốn lấy số lượng lớn linh hồn để tế luyện thứ gì đó đối phó mình, đến lúc mình phát hiện chỉ kịp cứu được linh hồn Mạc Ly thôi.”
“Tế luyện cái gì?”
“Mình cũng không biết, cứ đến đâu thì hay đến đó vậy.”
“Nhưng mà thân thể của cậu?”
“Không sao, một thời gian nữa mới đến Thiên Niên Kiếp, mình sẽ tận lực xử lí những chuyện này trước, cậu yên tâm đi. Hiện tại, cậu cần giúp mình dự trù những tình huống có thể xảy ra bất ngờ khi tháng cô hồn đến, còn bây giờ đi xuống lâu, chờ ai đó về nấu cơm cho bọn mình ăn thôi. Nói đi, sao lâu như vậy mới trở về hả?”
Tô Mạt nói xong bèn đi xuống lầu dưới, Đào Tử dường như phát hiện ra chuyện gì thú vị, sau khi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ cũng đi theo Tô Mạt.
Lúc này, ngoài cửa sổ, vẻ mặt Hàn Ngạo có phần nghiêm trọng, Thiên Niên Kiếp ư? Thân thể Mạt Mạt xảy ra vấn đề gì? Xem ra phải nói chuyện rõ ràng với Đào Tử kia xem sao, Hàn Ngạo quyết định xong thì quay người rời khỏi vị trí vừa rồi.