Huyết Mạch Phượng Hoàng
Chương 8 :
Ngày đăng: 20:27 21/04/20
Thương tích cũa Đào Tử hồi phục nhanh chóng, cô biết nhà Ly Thương là gia tộc phong thủy mấy đời và anh cũng đang ra ngoài để trải luyện như cô. Anh mang theo pháp khí gia truyền chính Là máu phượng Bồ Đề, ngày đó vì cứu cô nên anh đã cho cô máu mắt phượng Bồ Đề quý báu, nỗi niềm cảm động này khiến Đào Tử càng lún càng sâu vào tình cảm dành cho anh.
Thời gian ở bên Ly Thương ngày nào anh cũng nấu canh bồi bổ thân thể cho cô uống, Đào Tử thấy vô cùng hạnh phúc vì đã gặp được chàng trai đốii xử tốt với mình như thế. Cô đắm chìm trong hạnh phúc mà không hề chú ý đến mỗi lần cô uống canh, vẻ mặt Ly Thương vô cùng kì quặc.
Dạo gần đây Đào Tử thấy rất lạ, nhưng kì lạ ở đâu thì lại hoàn toàn không diễn tả được, cảm giác như trong cơ thể có một luồng khí cực nóng muốn đốt cháy cơ thể cô, lại thấy đó chỉ như là ảo giác của bản thân thôi nên Đào Tử không để ý nhiều, mỗi ngày vẫn tu luyện theo cách thức bình thường.
Hôm ấy luồng khí trong người nóng bức, khó chịu vô cùng nên Đào Tử kết thúc tu luyện sóm, trở về nhà với Ly Thương, từ đằng xa cô đã thấy Ly Thương đang trò chuyện với ai đó, Đào Tử nổi hứng đùa nghịch, rón ra rón rén đi đến phía sau anh.
"Sắp thành công rồi, chỉ cần cô ấy tiếp tục ăn canh cháu nấu thì huyết mạch Phượng Hoàng sẽ hoàn toàn thức tỉnh, cháu sẽ nhân cơ hội đó cướp lấy nó. Đến khi đó..."
Đào Tử bàng hoàng khi nghe thấy lời Ly Thương nói, bất giác lui về phía sau một bước, không cẩn thận giẫm phải nhánh cây vang lên tiếng răng rắc rất khẽ, làm kinh động đến Ly Thương.
Ly Thương giật mình vội vàng quay đầu lại, Đào Tử phía sau đang nhìn anh với vẻ mặt kinh hoàng, Ly Thương sửng sốt vội vàng cất lời giải thích, "Đào Tử, anh..."
"Đừng nói nữa, em đã nghe thấy tất cả rồi. Hóa ra anh tiếp cận em chỉ vì huyết mạch Phượng Hoàng, đáng tiếc đã bị em biết được, mưu kế của anh sẽ không thực hiện được đâu."
Nước mắt cô chảy xuổng, đôi mắt chất chứa nổi đau khiến người ta nhìn thấy không nhịn được muốn bước đến dỗ dành.
Trên mặt Ly Thương hiện lên cảm xúc phức tạp, "Anh không muốn làm hại em, chỉ cần em ngoan ngoãn để anh nhận huyết mạch Phượng Hoàng, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau như trước."
"Đủ rồi!" Đào Tử run rẩy ngắt lời Ly Thương, "Em không thể nào để anh nhận huyết mạch Phượng Hoàng được, đừng hi vọng hão huyền nữa. Em không muốn làm anh bị thương, từ nay về sau chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa."
Đào Tử nói xong thì định quay người bỏ đi, Ly Thương cất lời cắt ngang bước chân đang dợm bước đi của cô, "Đợi đã, em không làm anh bị thương nhưng không có nghĩa là anh sẽ để em rời đi, anh nhất định phải lấy được huyết mạch Phượng Hoàng."
Nhìn gương mặt vốn dịu dàng của Ly Thương phút chốc hiện lên vẻ lạnh lùng, Đào Tử lảo đảo. Không ngờ tấm chân tình cô trao cho anh giờ lại đổi lấy kết qua thế này, ngưòi cô càng lúc càng nóng, vị tanh trào lên cổ họng.
Phụt!
Tô Mạt liếc mắt, "Không phải là nếu như thôi sao? Nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, cứ giao cho tôi đi."
"Nhưng mà..." Đào Tử do dự.
"Không có nhưng nhị gì hết, mau ngủ đi, cứ quyết định vậy nhé."
Tô Mạt đưa tay ôm lấy con gấu bông lông nhung ở đầu giường, nhắm hai mắt lại.
"Chậc, Mạt Mạt, tôi không nói là từ chối truyền thừa cho cô, song bắt đầu từ sáng ngày mai cô không được ngủ nướng nữa đâu, phải thức dậy luyện công, tôi sẽ đốc thúc cô đấy.”
Nghe Đào Tử nói vậy, Tồ Mạt liền rên lên, "Không phải chứ? Còn phải rèn luyện ư? Có thể thương lượng một chút không?"
"Không được, không thương lượng gì cả, mau ngủ đi."
Nhìn phản ứng của Tô Mạt, Đào Tử che miệng cưòi trộm.
"Tròi ạ, Đào Tử, cô đúng là ác ma." Che gấu bông lên mặt, Tô Mạt thốt ra tiếng nói mơ hồ.
"Ha ha, giờ cô mới biết à. Sáng mai tôi sẽ gọi cô dậy, đừng phản đối, phản đối vô hiệu thôi."
Đào Tử nhớ lại thời điểm mình gặp Tô Mạt khiến cô bật cười, Khi đó Tô Mạt bị cô hành hạ rất thê thảm.
Cô ấy thích ngủ nướng, mỗi ngày trời chưa sáng đã bị mình giày vò dựng dậy, đi theo ra cửa tập hít thở, chạy bộ, luyện tập vẽ bùa chú. Bởi vì Tô Mạt xuất thân từ thế gia âm dưong nên bùa chú chỉ là chuyện nhỏ, song ngày nào cũng phải dậy sớm thì đúng là ác mộng, chuyện này khiến cô vô cùng đau đầu. Tô Mạt vốn tính tình lạnh nhạt dần dà trở nên cởi mở hơn.
Lòng Đào Tử lúc này không khỏi lo lắng, cô gặp lại cảnh trong hồi ức, bây giờ xem ra còn chưa có nguy hiểm gì. Còn Tô Mạt bị hút vào chung với cô đã đi đâu? Rốt cuộc đã gặp phải tình cảnh gì?