Huyết Mạch Phượng Hoàng
Chương 2 :
Ngày đăng: 20:27 21/04/20
Cuối cùng không phải thiện ác không có báo ứng, mà là thời cơ chưa đến thôi, Tiêu Hàn luôn cho rằng mình quyền thế ngập trời, tiền tài dẫn đường là có thể kê cao gối không lo, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Mạt Mạt, Tiêu Hàn kia nằm viện lâu như thế, sao anh ta lại biết cô vậy? Cô dự định sử dụng số mệnh của anh ta như thế nào?"
Lúc này trong tiệm của Tô Mạt lại xuất hiện cảnh chiếc cốc lơ lửng, cô gái áo đỏ cầm cốc nhìn Tô Mạt gật gà gật gù trên ghế sô pha, không nén nổi tò mò mở miệng hỏi.
"Ồ, cô nói chuyện này à? Cũng không cỏ gì đâu. Co một lần tôi đi trên đường nhìn thấy Tiêu Hàn, tiện tay đanh dấu lên người anh ta. Thật ra mọi chuyện về sau, từ lúc anh ta thấy Trịnh Nguyên đến việc đi đến tiệm đều là ảo tưởng của bản thân anh ta thôi, dĩ nhiên bao gồm việc tôi lợi dụng gia đình Trịnh Nguyên tạo ra ảo tưởng cho anh ta. Ngoại trừ việc bị tôi lấy đi số mệnh, đây cũng là số kiếp mà anh ta phải đón nhận. Tôi dự định giữ lại cho cô khi đưa cô đi luân hồi vào tháng cô hồn, hi vọng kiếp sau cô không chết yểu như vậy nữa, không cầu đại phú đại quý, chi mong cô một đời an ổn, trọn kiếp bình an."
Nhìn cô gái áo đỏ lại giành chiếc cốc của mình, Tô Mạt thoáng bất đắc dĩ.
"Mạt Mạt, có thể quen biết cô đúng là vinh hạnh của tôi. Cảm ơn cô." Cô gái áo đỏ cầm chiếc cốc, nghiêm túc nói với Tô Mạt.
“Đừng sến rện thế nữa, ra ngoài trông tiệm cho tôi đi. Đúng rồi, ngày mai tôi phải trừ ma vệ đạo thật đấy, xế chiều sẽ có mộtt người bị ma ám đến tìm tôi giúp đỡ, đến lúc đó cô cùng đi vói tôi nhé."
"Ừm."
Văn Huyên là thư ký của một công ty, hai mươi ba tuổi trẻ trung xinh đẹp, một năm trước có người quen giới thiệu cô với Trương Minh Viễn con nhà buôn bán, người phương Nam lớn hơn cô năm tuổi, dáng vé xõc vác tinh tình cũng tốt.
Hai người vừa gặp mặt đã phải lòng nhau và qua lại hơn nửa năm, bởi vì hai bên gia đình đều sốt ruột hôn sự của con cái nên định mua một căn hộ ở phía Nam thành phố A cho họ.
Căn hộ này nằm trong khu chung cư thương mại mới xây dựng hai năm trước, dù là không gian xanh hay giao thông đều tốt, vị trí thuộc dạng đắc địa, chủ nhà bảo rằng vội xuất ngoại nên bán rẻ, sau khi hai bên gia đình bàn bạc đã đặt mua nó, dự tính làm nhà tân hôn cho hai đứa con.
Hai người kết hôn chưa đến nửa năm thì Văn Huyên mang thai, cô bèn dứt khoát thôi việc ở nhà, an tâm đợi đến ngày đứa trẻ chào đời.
"Chồng à, nhà chúng ta có ma, tối hôm qua em đã nhìn thấy, tay của em, tay của em bị như vậy là do con ma đó nắm." Văn Huyên khóc nức nở ôm lấy chồng mình.
"Ma? Cưng ơi, có phải là em nằm mơ hay không? Trên đời này lấy đâu ra ma chứ?"
"Vậy anh nhìn cổ tay em đi, tối hôm qua nó đã nắm tay em đây này."
Văn Huyên buông chồng ra, đưa cổ tay đến trước mặt anh, mặt mũi tái mét.
"Anh nhìn đi, đây là con ma đó nắm, tối hôm qua em bị tiếng sấm đánh thức, cảm thấy bên giường có người, em còn tưởng là anh nên nắm tay người đó, kết quả..." Văn Huyên run rẩy kể.
Hồi tưởng lại việc tối qua, cô vô thức ôm lấy cánh tay mình, Minh Viễn thấy mặt vợ trắng bệch thì xót xa, kéo cô vào trong lòng.
"Đừng sợ, đừng sợ, anh thấy có lẽ là do em quá quan tâm đến việc mang thai cho nên âu lo mà thôi, chi bằng chúng ta đi bệnh viện khám xem. Tay bị bầm cũng không thể chứng minh thật sự có ma mà, có lẽ không cẩn thận va vào đâu đó thôi."
Minh Viễn vỗ nhẹ lưng Văn Huyên dịu dàng an ủi, Văn Huyên nghe chồng trần an cũng bắt đầu hoài nghi, có lẽ tất cả thật sự chỉ là ảo giác của cô, hai người sống ở căn nhà này nửa năm rồi, trải qua bao ngày mưa giông cũng chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Lẽ nào thật sự là do mang thai nên đa nghi? Nghĩ đến cảm giác lạnh lẽo tối hôm qua và vết bầm trên tay, cô lại càng thấy mông lung, vẫn nên cùng chồng đến bệnh viện khám thử xem sao.
Hai người sửa soạn qua loa rồi rời khỏi nhà, trong khoảnh khắc đóng cửa, họ không chú ý thấy chiếc gương trong nhà có một bóng người vụt thoáng qua