Huyết Viêm Đế Tôn
Chương 162 : Triết Mệnh Mất Tích.
Ngày đăng: 08:58 08/08/20
Nhìn thấy thân ảnh của nữ hài, Huyết Minh liền từ trong kiệu liễn bước ra. Nam nhân mày túc song phi, một thân hồng y tuyệt đại vô song. Khiến người ta có thể vì hắn thần hồn điên đảo, đào tim móc phổi.
"Vô Ưu, qua đây." Phất tay, Huyết Minh cười nhạt nói. Lúc này, Huyết Nguyệt đã chạy đến trước mặt Huyết Minh, hai tay vòng quanh chân hắn. Giống như cún con không ngừng ngoắc đuôi với chủ.
Đứng ở bên cạnh đem mọi việc thu vào đáy mắt, gương mặt của U Linh có phần hơi đen lại. Bất động thanh sắc dời bước chân đến bên cạnh Huyết Minh, đem 'vật trang trí nào đó' trên chân hắn cho lôi ra. Đôi mắt mang theo sắc lạnh liếc nhìn Huyết Nguyệt, khiến nàng không khỏi rụt cổ, không dám ôm Huyết Minh nữa.
Lúc này, Phiên Thiên cũng đã từ trước cổng thành đi tới. Kéo theo một đám môn đồ cung kính hành lễ với Huyết Minh. Sau đó, mới chuyển hướng sang chào hỏi U Linh :"U Linh cô nương."
Lạnh nhạt gật đầu, nhân lúc những người khác còn không có chú ý. Huyết Minh liền hơi trừng mắt cảnh cáo U Linh. Nữ nhân này chính là quá phận a, nàng có giỏi thì đem hắn vò nhỏ lại nhét vào trong tay áo để tùy thân mang theo luôn đi. Ra đường thì phải ngồi kiệu liễn tránh cho người nhìn thấy. Về nhà thì ôm muội muội của mình cũng không cho.
Bị Huyết Minh trừng mắt, U Linh cũng không có tức giận mà còn mang theo ý cười nhàn nhạt đứng sang bên cạnh. Cũng may, biểu tình sinh động của tiểu yêu tinh nhà nàng cũng chỉ có mình nàng mới có thể nhìn tới mà thôi.
Nhận thấy nàng cuối cùng cũng an phận lại. Huyết Minh mới có thể dời đi sự chú ý sang mọi thứ xung quanh. Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra được, trong đội ngũ nghênh đón giống như là thiếu mất một người :"Khinh Sát đâu?"
"Bẩm Đế tôn, chuyện này...giống như không lâu trước ta có bẩm báo với ngài là...Hữu hộ pháp cùng một nữ tử Bách gia day dưa không rõ..."
"Nói điểm chính." Việc Triết Mệnh sau khi diệt Bách gia xong lại mang theo đại tiểu thư Bách gia cùng nhau bỏ trốn, Huyết Minh đã sớm nhận được thông tri từ lâu. Cho nên, hắn mới lạnh giọng cắt ngang lời nói của Phiên Thiên.
Biết rõ bản thân vừa mới quanh co lòng vòng. Phiên Thiên liền tằng hắng một tiếng, trên trán hơi toát mồ hôi hột mà giảng tiếp. Lo sợ Huyết Minh sẽ giận cá chém thớt lên người bản thân :"Khụ khụ...Cách đây ba ngày, Tả hộ pháp đã rời khỏi Phục Ma điện ra ngoài tìm Hữu hộ pháp."
Khinh Sát đi tìm Triết Mệnh?
Cũng không ngoài dự đoán, gương mặt của Huyết Minh quả nhiên là có phần hơi trầm lại. Xem ra, suy nghĩ ban đầu của hắn cũng không có sai. Kẻ càng lãnh huyết vô tình, một khi sa vào lưới tình thì căn bản sẽ không còn đường thoát thân. Kẻ này, đối với hắn mà nói đã không còn quá nhiều tác dụng nữa, thậm chí có thể ủ thành một mối họa lớn.
"Sau bảy ngày nữa, nếu hắn vẫn không tự mình trở về đây chuộc tội thì ngươi cứ tìm một cái Triết Mệnh khác lên thay thế hắn đi."
Triết Mệnh, cũng không phải tên. Mà chỉ là một cái danh hào cho Hữu hộ pháp của Phục Ma môn mà thôi. Kẻ nào trở thành Hữu hộ pháp, thì kẻ đó chính là Triết Mệnh.
Tính danh thật sự của Tả - Hữu hộ pháp, người biết, e rằng chỉ có một mình Huyết Minh mà thôi.
Nghe thấy phân phó của Huyết Minh, Phiên Thiên cũng có phần hơi sững sốt. Đế tôn đây là...muốn từ bỏ Triết Mệnh, đổi một cái Hữu hộ pháp? Nhưng là, chỉ vẻn vẹn kinh ngạc trong giây lát, Phiên Thiên đã không chút do dự ứng thanh.
-------------------------
Bên trong Phục Ma điện, Huyết Minh đang lẳng lặng ngồi trước thư kỷ, dạy cho Huyết Nguyệt viết chữ.
Phục Ma điện là cung điện riêng của Huyết Minh, mức độ rộng lớn của nó có thể so với một cái tiểu vương quốc. Khắp nơi đều lộ ra khí thế bất phàm cùng sa sỉ, từng viên gạch đến từng tấc đất đều hiện lên vẻ không tầm thường.
"Ca ca a, muội viết chữ thật sự là quá xấu đi..." Phồng má, Huyết Nguyệt liền có phần không vui hừ hừ, giống như một con thỏ nhỏ không ngừng đảo loạn lỗ tai. Nhìn thấy nét chữ so gà bới còn xấu hơn của mình, ngay cả ý định tự tử nàng đều có.
Đối với Huyết Nguyệt nản lòng thoái chí, Huyết Minh vẫn giữ lấy nụ cười thoải mái như trước. Buông xuống bút lông sói, một bàn tay hắn liền khẽ xoa đầu nàng, nhẹ giọng đáp :"Không sao, viết xấu liền viết xấu đi."
Mặc dù được Huyết Minh an ủi chiều chuộng, nhưng Huyết Nguyệt vẫn như cũ không cao hứng. Lần nữa chụp lấy bút lông sói mở ra một trang giấy mới. Trong giọng nói hiện ra vẻ kiên định.
"Không được, sau này Ưu nhi muốn bảo vệ ca ca. Ưu nhi không thể vô dụng được!"
"Bảo vệ ca ca? Việc này cũng không cần a, chỉ cần một ngày ca ca còn tại, ca ca sẽ khiến ngươi một đời vô ưu vô sầu." Bị vẻ mặt lão đại nhân của Huyết Nguyệt chọc cười, Huyết Minh liền hơi híp mắt nói ra. Hắn đúng là không có ý định dưỡng phế Huyết Nguyệt, dù sao đến chính hắn cũng không biết được, bản thân khi nào sẽ rời đi nơi này.
Nhưng là, người nói vô tình, người nghe hữu ý. Lúc này, nơi xa liền vang lên một giọng nói mang hơi lạnh. Ngôn từ, lại cùng Huyết Nguyệt không mưu mà hợp :"Ngươi muốn đi đâu?"
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Huyết Minh hơi đổi. Mà Huyết Nguyệt đang ngồi trên đùi hắn cũng lập tức đứng dậy, nhanh chóng chui ra khỏi lòng ngực của hắn. Quy quy củ củ đứng cách hắn một khoảng xa.
Thân ảnh xuất hiện ở trong nội điện, trên người U Linh vẫn là một kiện khôi giáp bạch kim như trước. Mái tóc đen dùng sợi dây đỏ tua rua cho cột lên. Mày sắc hơi cau, đối diện với Huyết Nguyệt rất có tự mình hiểu lấy, lựa chọn làm lơ.
"Ta có nói là muốn đi đâu đâu a." Bị U Linh nhìn chòng chọc, nụ cười trên mặt Huyết Minh cũng không khỏi cứng lại. Nữ nhân này trước không đến sau không đến, nhất định phải đến đúng lúc như vậy a. Cái tên này quả thật là rất hợp với hành tung của nàng mà. U Linh - âm hồn bất tán.
Nghiền ngẫm nhìn Huyết Minh một lúc. U Linh mới chầm chậm thu hồi ánh mắt lại, xem như tin lời hắn nói. Nhưng là, nàng cũng không quên buông lại một câu ngoan thoại :"Tốt nhất là vậy, nếu ngươi dám chạy, xem ta có đánh gãy chân ngươi không. Ngươi rất yếu gà, ra ngoài nhất định sẽ bị người bóp chết."
"Phốc" "phốc"
Lời này của U Linh vừa dứt, bên ngoài đại điện tức khắc liền truyền tới tiếng cười đè nén. Mà chủ nhân của thanh âm, cũng chính là những tỳ nữ đang đứng phục thị ở bên ngoài. Quả nhiên lời đồn là không có sai a, Đế tôn bình thường anh tuấn bá khí như hùng sư, khi đến trước mặt U Linh tướng quân thì cũng phải trở thành một con mèo con.
**Thắp một nén hương cho Triết Mệnh đệ đệ, tỷ rất xem trọng nhân vật này của ngươi a. Là điển hình của nam chính bi kịch trong phim Quỳnh Dao, khổ từ nhỏ đến lớn, chết rồi vẫn không yên thân. Tỷ rất chờ mong lần lên sân cuối cùng của ngươi ở không lâu sau a.
"Vô Ưu, qua đây." Phất tay, Huyết Minh cười nhạt nói. Lúc này, Huyết Nguyệt đã chạy đến trước mặt Huyết Minh, hai tay vòng quanh chân hắn. Giống như cún con không ngừng ngoắc đuôi với chủ.
Đứng ở bên cạnh đem mọi việc thu vào đáy mắt, gương mặt của U Linh có phần hơi đen lại. Bất động thanh sắc dời bước chân đến bên cạnh Huyết Minh, đem 'vật trang trí nào đó' trên chân hắn cho lôi ra. Đôi mắt mang theo sắc lạnh liếc nhìn Huyết Nguyệt, khiến nàng không khỏi rụt cổ, không dám ôm Huyết Minh nữa.
Lúc này, Phiên Thiên cũng đã từ trước cổng thành đi tới. Kéo theo một đám môn đồ cung kính hành lễ với Huyết Minh. Sau đó, mới chuyển hướng sang chào hỏi U Linh :"U Linh cô nương."
Lạnh nhạt gật đầu, nhân lúc những người khác còn không có chú ý. Huyết Minh liền hơi trừng mắt cảnh cáo U Linh. Nữ nhân này chính là quá phận a, nàng có giỏi thì đem hắn vò nhỏ lại nhét vào trong tay áo để tùy thân mang theo luôn đi. Ra đường thì phải ngồi kiệu liễn tránh cho người nhìn thấy. Về nhà thì ôm muội muội của mình cũng không cho.
Bị Huyết Minh trừng mắt, U Linh cũng không có tức giận mà còn mang theo ý cười nhàn nhạt đứng sang bên cạnh. Cũng may, biểu tình sinh động của tiểu yêu tinh nhà nàng cũng chỉ có mình nàng mới có thể nhìn tới mà thôi.
Nhận thấy nàng cuối cùng cũng an phận lại. Huyết Minh mới có thể dời đi sự chú ý sang mọi thứ xung quanh. Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra được, trong đội ngũ nghênh đón giống như là thiếu mất một người :"Khinh Sát đâu?"
"Bẩm Đế tôn, chuyện này...giống như không lâu trước ta có bẩm báo với ngài là...Hữu hộ pháp cùng một nữ tử Bách gia day dưa không rõ..."
"Nói điểm chính." Việc Triết Mệnh sau khi diệt Bách gia xong lại mang theo đại tiểu thư Bách gia cùng nhau bỏ trốn, Huyết Minh đã sớm nhận được thông tri từ lâu. Cho nên, hắn mới lạnh giọng cắt ngang lời nói của Phiên Thiên.
Biết rõ bản thân vừa mới quanh co lòng vòng. Phiên Thiên liền tằng hắng một tiếng, trên trán hơi toát mồ hôi hột mà giảng tiếp. Lo sợ Huyết Minh sẽ giận cá chém thớt lên người bản thân :"Khụ khụ...Cách đây ba ngày, Tả hộ pháp đã rời khỏi Phục Ma điện ra ngoài tìm Hữu hộ pháp."
Khinh Sát đi tìm Triết Mệnh?
Cũng không ngoài dự đoán, gương mặt của Huyết Minh quả nhiên là có phần hơi trầm lại. Xem ra, suy nghĩ ban đầu của hắn cũng không có sai. Kẻ càng lãnh huyết vô tình, một khi sa vào lưới tình thì căn bản sẽ không còn đường thoát thân. Kẻ này, đối với hắn mà nói đã không còn quá nhiều tác dụng nữa, thậm chí có thể ủ thành một mối họa lớn.
"Sau bảy ngày nữa, nếu hắn vẫn không tự mình trở về đây chuộc tội thì ngươi cứ tìm một cái Triết Mệnh khác lên thay thế hắn đi."
Triết Mệnh, cũng không phải tên. Mà chỉ là một cái danh hào cho Hữu hộ pháp của Phục Ma môn mà thôi. Kẻ nào trở thành Hữu hộ pháp, thì kẻ đó chính là Triết Mệnh.
Tính danh thật sự của Tả - Hữu hộ pháp, người biết, e rằng chỉ có một mình Huyết Minh mà thôi.
Nghe thấy phân phó của Huyết Minh, Phiên Thiên cũng có phần hơi sững sốt. Đế tôn đây là...muốn từ bỏ Triết Mệnh, đổi một cái Hữu hộ pháp? Nhưng là, chỉ vẻn vẹn kinh ngạc trong giây lát, Phiên Thiên đã không chút do dự ứng thanh.
-------------------------
Bên trong Phục Ma điện, Huyết Minh đang lẳng lặng ngồi trước thư kỷ, dạy cho Huyết Nguyệt viết chữ.
Phục Ma điện là cung điện riêng của Huyết Minh, mức độ rộng lớn của nó có thể so với một cái tiểu vương quốc. Khắp nơi đều lộ ra khí thế bất phàm cùng sa sỉ, từng viên gạch đến từng tấc đất đều hiện lên vẻ không tầm thường.
"Ca ca a, muội viết chữ thật sự là quá xấu đi..." Phồng má, Huyết Nguyệt liền có phần không vui hừ hừ, giống như một con thỏ nhỏ không ngừng đảo loạn lỗ tai. Nhìn thấy nét chữ so gà bới còn xấu hơn của mình, ngay cả ý định tự tử nàng đều có.
Đối với Huyết Nguyệt nản lòng thoái chí, Huyết Minh vẫn giữ lấy nụ cười thoải mái như trước. Buông xuống bút lông sói, một bàn tay hắn liền khẽ xoa đầu nàng, nhẹ giọng đáp :"Không sao, viết xấu liền viết xấu đi."
Mặc dù được Huyết Minh an ủi chiều chuộng, nhưng Huyết Nguyệt vẫn như cũ không cao hứng. Lần nữa chụp lấy bút lông sói mở ra một trang giấy mới. Trong giọng nói hiện ra vẻ kiên định.
"Không được, sau này Ưu nhi muốn bảo vệ ca ca. Ưu nhi không thể vô dụng được!"
"Bảo vệ ca ca? Việc này cũng không cần a, chỉ cần một ngày ca ca còn tại, ca ca sẽ khiến ngươi một đời vô ưu vô sầu." Bị vẻ mặt lão đại nhân của Huyết Nguyệt chọc cười, Huyết Minh liền hơi híp mắt nói ra. Hắn đúng là không có ý định dưỡng phế Huyết Nguyệt, dù sao đến chính hắn cũng không biết được, bản thân khi nào sẽ rời đi nơi này.
Nhưng là, người nói vô tình, người nghe hữu ý. Lúc này, nơi xa liền vang lên một giọng nói mang hơi lạnh. Ngôn từ, lại cùng Huyết Nguyệt không mưu mà hợp :"Ngươi muốn đi đâu?"
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Huyết Minh hơi đổi. Mà Huyết Nguyệt đang ngồi trên đùi hắn cũng lập tức đứng dậy, nhanh chóng chui ra khỏi lòng ngực của hắn. Quy quy củ củ đứng cách hắn một khoảng xa.
Thân ảnh xuất hiện ở trong nội điện, trên người U Linh vẫn là một kiện khôi giáp bạch kim như trước. Mái tóc đen dùng sợi dây đỏ tua rua cho cột lên. Mày sắc hơi cau, đối diện với Huyết Nguyệt rất có tự mình hiểu lấy, lựa chọn làm lơ.
"Ta có nói là muốn đi đâu đâu a." Bị U Linh nhìn chòng chọc, nụ cười trên mặt Huyết Minh cũng không khỏi cứng lại. Nữ nhân này trước không đến sau không đến, nhất định phải đến đúng lúc như vậy a. Cái tên này quả thật là rất hợp với hành tung của nàng mà. U Linh - âm hồn bất tán.
Nghiền ngẫm nhìn Huyết Minh một lúc. U Linh mới chầm chậm thu hồi ánh mắt lại, xem như tin lời hắn nói. Nhưng là, nàng cũng không quên buông lại một câu ngoan thoại :"Tốt nhất là vậy, nếu ngươi dám chạy, xem ta có đánh gãy chân ngươi không. Ngươi rất yếu gà, ra ngoài nhất định sẽ bị người bóp chết."
"Phốc" "phốc"
Lời này của U Linh vừa dứt, bên ngoài đại điện tức khắc liền truyền tới tiếng cười đè nén. Mà chủ nhân của thanh âm, cũng chính là những tỳ nữ đang đứng phục thị ở bên ngoài. Quả nhiên lời đồn là không có sai a, Đế tôn bình thường anh tuấn bá khí như hùng sư, khi đến trước mặt U Linh tướng quân thì cũng phải trở thành một con mèo con.
**Thắp một nén hương cho Triết Mệnh đệ đệ, tỷ rất xem trọng nhân vật này của ngươi a. Là điển hình của nam chính bi kịch trong phim Quỳnh Dao, khổ từ nhỏ đến lớn, chết rồi vẫn không yên thân. Tỷ rất chờ mong lần lên sân cuối cùng của ngươi ở không lâu sau a.