Huyết Viêm Đế Tôn
Chương 293 : Bạch Nguyệt Quang.
Ngày đăng: 09:01 08/08/20
Lăng Phàm nói, quả thật là rất có khả năng. Vì vậy, hệ thống liền ở trong lòng không ngừng khẳng định. Quả nhiên, chỉ có bệnh tâm thần mới có thể hiểu được suy nghĩ của nhau thôi a. Người bình thường như nàng làm sao lại hiểu được kia chứ.
Sau khi xác định lại lần nữa ký chủ không có ở đây, hệ thống theo bản năng liền tránh xa 'bệnh tâm thần' nào đó. Tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Phàm tay cầm con rối, thản nhiên đem nó đặt xuống. Nhưng trên mặt lại hiện ra một tia nghiền ngẫm cùng buồn cười, giống như ông cụ non bắt đầu lải nhải :"Bởi vì là con rối, cho nên liền có thể tùy ý thao túng đùa bỡn được hay sao? Đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm a."
Kế tiếp, Lăng Phàm và hệ thống lại tiếp tục đi về trước. Chỉ đi một lúc, thôn xóm đầy 'người' kia cũng đã tuột lại ở đằng sau. Chẳng mấy chốc liền biến mất trong huyết vụ, giống như chưa từng tồn tại.
Đi một lúc lâu, cảnh tượng xung quanh vẫn không hề thay đổi gì. Thậm chí, sương mù giống như lại càng ngày càng thêm dày đặc. Mùi huyết khí tanh hôi cũng không ngừng ngưng kết lại, phảng phất bản thân đang bơi lội trong huyết hải.
Sắc mặt Lăng Phàm vẫn như thường, nhưng gương mặt của hệ thống đã sớm nhăn lại. Theo thời gian từng chút một trôi qua, khung cảnh trước mắt rốt cuộc cũng có biến hóa. Nói đúng hơn là, phía trước giống như đã nhiều ra thứ gì.
Càng đến gần, hệ thống mới có thể lờ mờ nhìn thấy được, vật đang lấp lóe, chiếu sáng đó chính là ánh đèn. Bên trong huyết vụ đầy mùi máu tanh. Một bóng người mặc tang y trắng đang đứng ở ven đường, tay phải cầm một cái đèn lồng, tay trái lại cầm một thanh dao găm.
Nữ tử này không có ngũ quan, tóc búi cao theo kiểu phụ nhân. Khác với những 'bối cảnh' khác, nữ tử này lại có thể tự mình di chuyển. Nàng đi dọc theo lề đường, mặc dù đang chuyển động, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, nàng cũng không phải là vật có linh trí.
"Hứa Tiểu Đoá?" Gần như theo bản năng, hệ thống liền kinh hô ra cái tên này. Nhất là khi nhìn thấy xích sắt đang buộc ở trên cẳng chân của nàng ấy, nàng lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Nàng biết rõ, nữ tử này có bao nhiêu đặc biệt đối với ký chủ. Nhưng không ngờ rằng, trong tư tưởng của hắn, nàng ấy lại là bộ dạng này...
Liếc nhìn nữ tử theo bên cạnh mình lướt qua, cùng với biểu tình kinh nghi của hệ thống. Lăng Phàm không khỏi nhíu mày, sau đó mới hỏi ra, nhưng giọng điệu đã ẩn chứa sự chắc chắn :"Ngươi biết nàng sao a? Nếu ta đoán không lầm, nàng này chính là bạch nguyệt quang của ký chủ nhà ngươi đi?"
Đã sớm miễn dịch với sự 'tâm linh tương thông', tư tưởng giống nhau như đúc của Lăng Phàm và Huyết Minh, cho nên đối với suy đoán của hắn, hệ thống đã không còn kinh ngạc nữa. Vô cùng thành thật gật đầu, liếc mắt nhìn hắn, ý tứ chính là : Đến, tới phiên ngươi biểu diễn.
"Trong cả huyết sắc thế giới, chỉ có một mình nữ tử này là mặc một bộ bạch y, từ đó có thể đoán được, ở trong lòng của hắn, nàng ta chính là thánh khiết trong sạch, không bị những dơ bẩn trong thế gian vấy bẩn."
"Nàng cầm một cây đèn, đi dọc theo con đường, soi sáng huyết vụ. Mà con đường và huyết vụ, lại đại diện cho cuộc đời của hắn. Cho nên ta mới nói, nàng ta chính là bạch nguyệt quang, soi sáng cuộc sống của hắn."
"Nhưng nàng ta không có mặt, không có ngũ quan, chứng tỏ rằng hắn không muốn nhớ tới gương mặt của nàng, muốn đem nàng quên lãng. Cuối cùng lại không làm được..." Nói đến đây, giọng nói của Lăng Phàm không khỏi lộ ra một tia cảm khái. Quả nhiên, yêu đương cái gì chính là hành hạ người a. Chỉ có giống như hắn, tự do tự tại mới là thoải mái nhất.
"Tay trái của nàng cầm một thanh dao găm, nàng đại diện cho tình yêu, giống như một con dao hai lưỡi. Chỉ cần một ngày hắn trầm luân, thì sẽ bị đâm cho thương tích đầy mình. Cho nên, hắn là đang nhắc nhở mình, nàng không chỉ là ánh sáng, mà còn là thanh dao lấy mạng của hắn."
Nghe thấy Lăng Phàm nói đến dao găm, hệ thống liền không nhịn được nhớ tới tình cảnh ở trên núi hôm ấy. Ký chủ bị Hứa Tiểu Đoá đâm một dao, một dao kia tuy không đâm chết được hắn. Nhưng nhất định cũng là đau đớn quằn quại, thấu tận tâm can đi...
"Về phần xích sắt...Ký chủ nhà ngươi đúng là rất thú vị a. Hắn vừa sợ hãi nàng, lại vừa muốn níu kéo nàng. Thuận theo điều đó, xích sắt vừa có thể hạn chế nàng, lại vừa có thể để nàng không rời đi được. Quả thật là một cái mâu thuẫn gia hỏa..."
Nói đến đây, Lăng Phàm không khỏi liếc mắt xem hệ thống. Đem biểu tình đau lòng muốn chết của nó thu vào trong mắt, đầu của hắn liền hiện ra một tia suy đoán, mang theo thâm ý hỏi :"Nữ tử này là bạch nguyệt quang của hắn. Vậy còn ngươi, ngươi là thứ gì của hắn a, hệ thống?"
Vốn đang bối rối, bị Lăng Phàm hỏi một câu như vậy, hệ thống không khỏi đờ người ra. Trong nháy mắt có chút mờ mịt. Đúng vậy, Hứa Tiểu Đoá là bạch nguyệt quang, là ánh đèn soi sáng đường cho hắn. Vậy còn nàng, nàng theo bên cạnh hắn, giúp đỡ hắn nhiều như vậy, hắn rốt cuộc xem nàng là gì?
**Chương này là bù cho hôm trước hứa nè nha.
**Đoán thử xem nào, trong mắt A Minh, hệ thống là cái gì đâu?
Sau khi xác định lại lần nữa ký chủ không có ở đây, hệ thống theo bản năng liền tránh xa 'bệnh tâm thần' nào đó. Tiếp tục đi về phía trước.
Lăng Phàm tay cầm con rối, thản nhiên đem nó đặt xuống. Nhưng trên mặt lại hiện ra một tia nghiền ngẫm cùng buồn cười, giống như ông cụ non bắt đầu lải nhải :"Bởi vì là con rối, cho nên liền có thể tùy ý thao túng đùa bỡn được hay sao? Đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm a."
Kế tiếp, Lăng Phàm và hệ thống lại tiếp tục đi về trước. Chỉ đi một lúc, thôn xóm đầy 'người' kia cũng đã tuột lại ở đằng sau. Chẳng mấy chốc liền biến mất trong huyết vụ, giống như chưa từng tồn tại.
Đi một lúc lâu, cảnh tượng xung quanh vẫn không hề thay đổi gì. Thậm chí, sương mù giống như lại càng ngày càng thêm dày đặc. Mùi huyết khí tanh hôi cũng không ngừng ngưng kết lại, phảng phất bản thân đang bơi lội trong huyết hải.
Sắc mặt Lăng Phàm vẫn như thường, nhưng gương mặt của hệ thống đã sớm nhăn lại. Theo thời gian từng chút một trôi qua, khung cảnh trước mắt rốt cuộc cũng có biến hóa. Nói đúng hơn là, phía trước giống như đã nhiều ra thứ gì.
Càng đến gần, hệ thống mới có thể lờ mờ nhìn thấy được, vật đang lấp lóe, chiếu sáng đó chính là ánh đèn. Bên trong huyết vụ đầy mùi máu tanh. Một bóng người mặc tang y trắng đang đứng ở ven đường, tay phải cầm một cái đèn lồng, tay trái lại cầm một thanh dao găm.
Nữ tử này không có ngũ quan, tóc búi cao theo kiểu phụ nhân. Khác với những 'bối cảnh' khác, nữ tử này lại có thể tự mình di chuyển. Nàng đi dọc theo lề đường, mặc dù đang chuyển động, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, nàng cũng không phải là vật có linh trí.
"Hứa Tiểu Đoá?" Gần như theo bản năng, hệ thống liền kinh hô ra cái tên này. Nhất là khi nhìn thấy xích sắt đang buộc ở trên cẳng chân của nàng ấy, nàng lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Nàng biết rõ, nữ tử này có bao nhiêu đặc biệt đối với ký chủ. Nhưng không ngờ rằng, trong tư tưởng của hắn, nàng ấy lại là bộ dạng này...
Liếc nhìn nữ tử theo bên cạnh mình lướt qua, cùng với biểu tình kinh nghi của hệ thống. Lăng Phàm không khỏi nhíu mày, sau đó mới hỏi ra, nhưng giọng điệu đã ẩn chứa sự chắc chắn :"Ngươi biết nàng sao a? Nếu ta đoán không lầm, nàng này chính là bạch nguyệt quang của ký chủ nhà ngươi đi?"
Đã sớm miễn dịch với sự 'tâm linh tương thông', tư tưởng giống nhau như đúc của Lăng Phàm và Huyết Minh, cho nên đối với suy đoán của hắn, hệ thống đã không còn kinh ngạc nữa. Vô cùng thành thật gật đầu, liếc mắt nhìn hắn, ý tứ chính là : Đến, tới phiên ngươi biểu diễn.
"Trong cả huyết sắc thế giới, chỉ có một mình nữ tử này là mặc một bộ bạch y, từ đó có thể đoán được, ở trong lòng của hắn, nàng ta chính là thánh khiết trong sạch, không bị những dơ bẩn trong thế gian vấy bẩn."
"Nàng cầm một cây đèn, đi dọc theo con đường, soi sáng huyết vụ. Mà con đường và huyết vụ, lại đại diện cho cuộc đời của hắn. Cho nên ta mới nói, nàng ta chính là bạch nguyệt quang, soi sáng cuộc sống của hắn."
"Nhưng nàng ta không có mặt, không có ngũ quan, chứng tỏ rằng hắn không muốn nhớ tới gương mặt của nàng, muốn đem nàng quên lãng. Cuối cùng lại không làm được..." Nói đến đây, giọng nói của Lăng Phàm không khỏi lộ ra một tia cảm khái. Quả nhiên, yêu đương cái gì chính là hành hạ người a. Chỉ có giống như hắn, tự do tự tại mới là thoải mái nhất.
"Tay trái của nàng cầm một thanh dao găm, nàng đại diện cho tình yêu, giống như một con dao hai lưỡi. Chỉ cần một ngày hắn trầm luân, thì sẽ bị đâm cho thương tích đầy mình. Cho nên, hắn là đang nhắc nhở mình, nàng không chỉ là ánh sáng, mà còn là thanh dao lấy mạng của hắn."
Nghe thấy Lăng Phàm nói đến dao găm, hệ thống liền không nhịn được nhớ tới tình cảnh ở trên núi hôm ấy. Ký chủ bị Hứa Tiểu Đoá đâm một dao, một dao kia tuy không đâm chết được hắn. Nhưng nhất định cũng là đau đớn quằn quại, thấu tận tâm can đi...
"Về phần xích sắt...Ký chủ nhà ngươi đúng là rất thú vị a. Hắn vừa sợ hãi nàng, lại vừa muốn níu kéo nàng. Thuận theo điều đó, xích sắt vừa có thể hạn chế nàng, lại vừa có thể để nàng không rời đi được. Quả thật là một cái mâu thuẫn gia hỏa..."
Nói đến đây, Lăng Phàm không khỏi liếc mắt xem hệ thống. Đem biểu tình đau lòng muốn chết của nó thu vào trong mắt, đầu của hắn liền hiện ra một tia suy đoán, mang theo thâm ý hỏi :"Nữ tử này là bạch nguyệt quang của hắn. Vậy còn ngươi, ngươi là thứ gì của hắn a, hệ thống?"
Vốn đang bối rối, bị Lăng Phàm hỏi một câu như vậy, hệ thống không khỏi đờ người ra. Trong nháy mắt có chút mờ mịt. Đúng vậy, Hứa Tiểu Đoá là bạch nguyệt quang, là ánh đèn soi sáng đường cho hắn. Vậy còn nàng, nàng theo bên cạnh hắn, giúp đỡ hắn nhiều như vậy, hắn rốt cuộc xem nàng là gì?
**Chương này là bù cho hôm trước hứa nè nha.
**Đoán thử xem nào, trong mắt A Minh, hệ thống là cái gì đâu?