Huyết Viêm Đế Tôn

Chương 336 : Đêm Khuya Sát Tâm.

Ngày đăng: 09:02 08/08/20

Ánh nến lay động, Trác Thiên Hạo không hiểu vì sao lại ngủ say. Tâm tình vô cùng an ổn, không có nửa điểm phòng bị. Trong phòng chỉ còn sót lại tiếng hít thở nhè nhẹ của hắn.
Huyết Minh vốn dĩ cũng không có ngủ, chỉ là đang tĩnh tâm cảm nhận tiếng gió thổi cỏ lay xung quanh. Hắn không có tâm đại như Trác Thiên Hạo, ra ngoài lịch luyện, bốn phía đều là Ma tộc mà vẫn còn có tâm tư đi ngủ. Hắn thời thời khắc khắc vẫn luôn giữ vững phòng bị của mình.
Chẳng mấy chốc, Huyết Minh liền bắt được một tia động tĩnh từ phía căn phòng sát vách kia. Bởi vì nó nằm ở trong cùng hành lang, nên hiệu quả cách âm so với gian phòng của hắn phải tốt hơn rất nhiều. Nếu không phải hắn quá mức chú ý, thì e rằng sẽ không nghe thấy được.
Đó là tiếng nữ nhân thở dốc, rên rỉ. Đối với một cái lão tài xế như Huyết Minh mà nói, thì làm sao lại không biết được chuyện gì đang xảy ra kia chứ? Chín phần mười là nữ nhân kia đã trúng độc rồi.
Ngay khi Huyết Minh căng chặt dây thần kinh, thì lỗ tai của hắn cũng nhanh nhạy bắt được tiếng bước chân rất nhẹ lướt qua cửa phòng của hắn, đáp vào trên gian phòng cạnh bên. Theo sau đó, tiếng cạy mở cửa sổ cũng nhỏ vụn vang lên.
Huyết Minh nhíu mày, lặng yên vươn người, điểm huyệt ngủ của Trác Thiên Hạo. Mặc dù không biết thứ này ở tiên hiệp thế giới có hữu dụng hay không. Nhưng thử một chút cũng sẽ không mất mát cái gì. Không chừng sẽ may mắn có chút công hiệu.
Sau khi xác định Trác Thiên Hạo cũng không có nửa đường chợt tỉnh. Huyết Minh mới thu lại cánh tay đang vươn ra, nằm trở về trên giường. Sau đó, hắn mới đem Hy Tà kiếm lấy ra.
Trong bóng đêm, lưỡi kiếm ánh lên từng luồng huyết quang. Hằn lên trên gương mặt của Huyết Minh, khiến đôi đồng tử của hắn trở nên lạnh lẽo thấu xương. Phảng phất như một đầu sói hoang đang chờ đợi con mồi.
"Hy Tà, đêm nay ngươi liền sẽ được nếm thử mùi vị máu tươi của Ma tộc."
Hy Tà : Tốt chờ mong a! Chủ nhân 666!
-----------------------------
Bên trong gian phòng bên cạnh, Lâm Nguyệt Thiền sau khi uống vào một tách trà liền cảm thấy cả người khô nóng. Phảng phất như có vô số con kiến đang bò. Khiến nàng không nhịn được níu kéo lấy y phục của mình.
Ngay khi nàng đang giãy giụa, thì cửa sổ trong phòng đột nhiên lại mở ra. Theo sau đó, một thân ảnh cũng mờ ảo xuất hiện trong tầm mắt nàng. Chỉ có thể sơ lược nhìn ra đó là một nam tử người mặc cẩm bào, gương mặt tuấn lãng mang theo vẻ xâm lược cùng kiêu ngạo. Quanh thân bao phủ một tầng hắc khí mong manh.
Ma tộc!
Vừa nhìn, trong đầu Lâm Nguyệt Thiền liền hiện ra mấy chữ này, có phần kinh hoảng muốn kêu cứu. Nhưng cũng ngay tức khắc, tên ma tộc này liền nhìn ra được ý đồ của nàng. Cho nên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao tới, che miệng nàng lại.
Lâm Nguyệt Thiền hoảng sợ vùng vẫy muốn tránh khỏi, nhưng hai tay của nam nhân lại như gông xiềng một dạng, bắt lấy nàng không thả. Cuối cùng, gắng hết sức, nàng cũng chỉ có thể đem bộ ấm trà đặt trên bàn đạp đổ. Mong muốn nhờ đó cầu cứu Trác Thiên Hạo.
Một tiếng vang thanh thúy vang lên, âm thanh ở trong bóng đêm lộ ra vô cùng vang dội. Nam tử ma tộc vẫn không chút sợ hãi quăng cho Lâm Nguyệt Thiền một cái tát, mắng câu tiện nhân. Sau đó lại đem nàng đè xuống, cởi ra y phục.
Trong bóng đêm, đôi khi lại vang lên tiếng nức nở của nữ nhân. Thậm chí, còn có tiếng giãy giụa vang vọng, nhưng lại giống như đá chìm đáy biển, không có nửa phần hồi âm. Đến tận nửa nén hương sau, mọi thanh âm mới im bặt mà dừng, trở về tĩnh lặng.
"Nữ nhân tương lai của ngươi đều bị người XXOO xong rồi, ngươi vẫn còn ở đây ngủ thành trư. Quả thật là tâm đại a." Nhìn thấy Trác Thiên Hạo vẫn còn ngủ say như chết, Huyết Minh liền biết ban nãy điểm huyệt đã thành công. Nếu không, hắn ta nhất định đã sớm bị âm thanh kia đánh thức.
Một bên giải trừ huyệt vị cho Trác Thiên Hạo, một bên, Huyết Minh lại không quên phê bình tên ma tộc kia không biết tiết chế :"Lại nói, tên Ma tộc này có phải hay không là thận có chút hư, mới nửa tiếng liền không chịu được rồi. A, người trẻ tuổi."
[...............] Bỗng dưng lại cảm thấy Trác Thiên Hạo thật là đáng thương. Phải đổ tám đời mốc rồi mới gặp phải ký chủ.
Ngay khi được giải huyệt xong, chưa tới mười giây sau, Trác Thiên Hạo liền bị Huyết Minh lay tỉnh. Hắn vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ nhìn xem Huyết Minh, lẩm bẩm :"Hắn vẫn còn ở đây a. Ta hình như còn chưa có tỉnh ngủ."
"Tỉnh, nữ nhân kia xảy ra chuyện." Mắt thấy kẻ này lại muốn ngủ tiếp, Huyết Minh liền tức giận đạp một cước vào trên mông của hắn. Tức khắc đem hắn từ trong mộng làm tỉnh.
"Cái gì? Lâm cô nương xảy ra chuyện?"
"A, ngươi làm gì vậy?"
Bị Huyết Minh đá vào mông, Trác Thiên Hạo lập tức liền xù lông. Đổi lấy chính là một trận loạn đạp của Huyết Minh. Đem mông của hắn đều đạp đến sắp biến dạng. Quá đáng hơn là, tên này còn dám kèm theo một cái lời bình. Khiến hắn không khỏi đỏ mặt.
"Ân, độ co giãn không tệ." Có thể sung làm bao cát.
Nhưng rất nhanh, Huyết Minh liền nhận ra được tên này có chút không đúng, giống như đang tự bế vậy. Cả cái đầu đều sắp rụt vào trong chăn. Im lặng cam chịu không nói một lời. Thấy thế, hắn liền hỏi :"Ngươi làm sao vậy?"
"Ta...ta..."
"Cái kia...Ngươi có thể giúp ta...kéo cái chăn ra được không? Ta giống như...bị kẹt rồi..." Nói tới đây, Trác Thiên Hạo rất có xúc động muốn tìm một cái lỗ chui xuống. Mặt đều đỏ thấu thấu, không dám liếc nhìn Huyết Minh một chút.
**Nói bình luận vô bổ, gây khó chịu cho tác giả thì ngươi lại tự ái.
**Cmt bảo ta :"bình luận chỉ có một, không nên xen ngoại truyện vào trong mạch truyện để tránh gây mất hứng. 😷😷"
--> Vậy ủa? Ngươi không biết bỏ qua phần ngoại truyện đi xem tiếp mạch truyện trước, khi nào rảnh thì vòng trở lại xem ngoại truyện sau à? Chuyện đơn giản vậy mà cũng ra vẻ cao thâm đi dạy ta nữa. Có rảnh rỗi quá không vậy? Hay thích góp ý, bới móc riết quen rồi? Có chút chuyện nhỏ vậy cũng nói nữa. Đó là thường thức ai cũng hiểu kia mà. Hay ngươi chỉ lo soi mói mà không có dư suy nghĩ để nghĩ tới?
**Đang khó chịu cả người, ai chọc ta, cắn chết mịa người đó.