Huyết Viêm Đế Tôn
Chương 355 : Trần Tĩnh Suy Tính.
Ngày đăng: 09:03 08/08/20
Dưới cái nhìn của Huyết Minh, Đoá Đoá một mặt tuyệt vọng nhìn xuống mặt giếng. Sau đó, ánh mắt nàng lại chợt hiện ra một tia nhu hòa, nhỏ giọng lầm bầm gì đó. Sau đó, nàng liền mỉm cười, thả người nhảy xuống.
Trong nháy mắt, ảo ảnh băng diệt, đem Huyết Minh trả về với đời thực. Nhưng hắn lúc này vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, đang suy nghĩ đến một vấn đề, đó chính là những thứ bản thân vừa mới nhìn thấy có phải là thật hay không.
Nếu là thật, thì Đoá Đoá nhảy xuống Tư Hồn Tỉnh, có thể hay không sẽ mượn nhờ thông đạo đi đến Thượng phàm thiên?
Nhìn thấy Huyết Minh đứng ngây ra đó, lo sợ hắn bị ảo ảnh mê hoặc, Trác Thiên Hạo liền đánh bạo vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng gọi :"Viêm Lăng, ngươi..."
"Không có việc gì." Bất động thanh sắc che đậy miệng giếng, Huyết Minh liền đáp lời. Những lời này của hắn cũng không phải là nói dối. Bởi vì ngoại trừ lúc đầu có chút xoắn xuýt ra, thì tâm tình của hắn hiện tại đã rất là bình ổn. Tư Hồn Tỉnh có lẽ là do không thể phản chiếu ra được nội tâm của hắn, cho nên mới hiện ra một loạt hình ảnh như lúc nãy.
Bỗng dưng, linh quang khẽ động, Huyết Minh mới chợt nhớ tới một cái chi tiết nhỏ đã bị bản thân xem nhẹ. Mang theo ý cười nghiền ngẫm, hắn liền trêu chọc hỏi :"Đúng rồi tiểu bảo bối, ban nãy ngươi có phải là nhìn thấy thứ gì khác, cho nên mới chảy máu mũi đúng không a? Chẳng lẽ là nhìn thấy vị tiểu tỷ tỷ nào đó..."
"Không...Không có!!! Ngươi đừng nói bậy!" Trác Thiên Hạo bị mấy chữ 'tiểu bảo bối' này của Huyết Minh làm cho da đầu tê dại, không khỏi nhớ đến tình cảnh ở trong Ma Thần chi mộ. Gương mặt thoáng chốc liền đỏ bừng, vô cùng quẫn bách gầm lên.
Hắn chợt nhớ tới huyễn cảnh mà bản thân nhìn thấy khi nãy. Đối phương y quan bất chính nằm trên giường lớn, xung quanh dán đầy chữ hỷ cùng nến đỏ, phảng phất như trong một gian tân phòng. Mặc dù không cách nào nhìn thấy cũng như ghi nhớ được gương mặt của y. Nhưng giọng nói khàn khàn câu nhân gọi từng tiếng 'Trác Thiên Hạo', cùng với loại xúc cảm đó...
Huyết Minh phát hiện sắc mặt của Trác Thiên Hạo bỗng dưng lại trướng hồng. Vốn còn định trêu chọc hắn ta thêm một chút nữa. Thế nhưng, rất nhanh, Huyết Minh liền nhận ra được, kẻ này cư nhiên là đang ngẩn người! Hơn nữa...
"Trác Thiên Hạo, ngươi lại chảy máu..."
Tỉnh hồn, cảm thấy lỗ mũi nóng bỏng, Trác Thiên Hạo liền ngây ra. Cũng không dám nhìn xem Huyết Minh thêm một phút nào nữa. Tay chân hoảng loạn đem máu mũi lau đi, nhặt lên tấm mặt nạ rơi trên mặt đất, tức khắc đeo vào. Cúi đầu đi thẳng ra ngoài. Mang theo một chút chạy trối chết ý vị. Trong lòng lại điên cuồng gào thét.
Lão thiên a! Làm sao sống tiếp được nữa đây!? Thật sự là đem mặt ném đến tận chân trời mà!!!
-------------------------
Vạn Thống cung, Khinh Hư viện.
Khinh Hư viện là nơi ở được phân phối riêng của Trần Tĩnh. Vị trí mặc dù so với Khinh Vân viện của Âu Dương Thụy phải kém xa rất nhiều. Nhưng so sánh với nơi cư trú của đại đa số những đệ tử khác, thì đã có thể xem như là nhân gian tiên cảnh.
Lúc này, đạo đồng hầu hạ trong Khinh Hư viện, tất cả đều một mặt hoảng sợ, thở cũng không dám thở mạnh, e sợ chọc giận đến vị chủ nhân bên trong. Đồng thời, trong lòng cũng không khỏi oán hận, có gì hơn người kia chứ? Có ngày liền để ngươi đẹp mặt.
'Ba' 'Choang'
"Aaa!!! Rốt cuộc là tại sao? Bổn thiếu có gì thua kém hắn ta kia chứ? Đám người đó đều là mắt mù giống như hắn ta hết rồi sao? Tại sao luôn luôn cho rằng bổn thiếu không sánh bằng hắn ta a!"
Quan sát gương mặt ganh ghét đến vặn vẹo, không ngừng chửi đổng như người đàn bà chanh chua của Trần Tĩnh, cùng với một đám mảnh vỡ rơi vãi trên đất. Đáy mắt Vân Ca không khỏi lướt qua một tia hí ngược, thầm nghĩ :"Hắn có điểm nào hơn ngươi sao? Buồn cười, người ta đẹp trai hơn ngươi, thiên phú tốt hơn ngươi, tâm nhãn cao hơn ngươi, thậm chí ngay cả tính cách cũng tốt hơn ngươi gấp trăm ngàn lần. Ngươi nói xem, ngươi có chỗ nào có thể cùng người ta so sánh?"
Trần Tĩnh lần nữa đập vỡ một chiếc bình hoa. Tóc tai có phần hỗn độn, thở hỗn hễn không ngừng. Bởi vì ghen ghét đến đỏ cả mắt, nên cũng không chú ý tới thần sắc khinh thường của Vân Ca. Sau một khoảng thời gian phát tiết, tâm tình của gã mới tốt hơn rất nhiều. Có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế, thấp giọng hô hoán.
"Vân Ca, tới đây, ta có chuyện muốn phân phó ngươi đi làm."
Tính cách của Trần Tĩnh vô cùng hẹp hòi, nên bình thường cũng có không ít lần nhìn người khác không vừa mắt. Nhưng gã không giống với Âu Dương Thụy làm việc thẳng thắn, trừng phạt quang minh chính đại. Mà chỉ thường xuyên sử dụng những mưu kế bẩn thỉu đi tính toán người khác.
Số người bị Trần Tĩnh âm chết, tính sơ lược cũng không ít hơn hai chữ số. Về phần những kẻ bị hại thân bại danh liệt, trở thành phế nhân các loại, thì lại càng nhiều đến không đếm xuể.
Đương nhiên, bình thường khi làm những việc xấu xa sau lưng này, cũng không có khả năng là Trần Tĩnh tự mình ra tay. Sau khi nghĩ ra mưu kế, hắn liền sẽ phân phó Vân Ca đi chuẩn bị thật kỹ, tránh khiến kẻ khác phát giác ra được.
"Trần sư huynh, không biết có gì phân phó..." Bị Trần Tĩnh kêu gọi, Vân Ca liền thu liễm một tia chế giễu kia lại. Mang theo nghiêm nghị, cung kính đi đến bên cạnh Trần Tĩnh.
Không nhìn Vân Ca, Trần Tĩnh lại chậm rãi hòa hoãn lại cơ mặt đang căng ra của mình. Nhắm mắt xem như dưỡng thần. Một lát sau, mới hơi nhếch môi, không rõ ý vị cảm khái :"Vị kia đã ra ngoài lịch luyện được ba ngày rồi a. Cũng không biết, đến ngày phân phát đan dược hàng tháng, hắn có trở về kịp hay không..."
Một câu này của Trần Tĩnh nhìn như không đầu không đuôi, nhưng ngay lập tức liền khiến Vân Ca bừng tỉnh đại ngộ. Dù sao, hắn cũng đã theo bên cạnh gã lâu như vậy rồi a. Phong cách hành sự cũng như suy nghĩ của gã, hắn vẫn là sẽ đoán được chút ít.
Cho nên, Vân Ca không khỏi vì vị Tiểu cung chủ kia cảm thấy bi ai. Nếu hắn không may trúng phải âm mưu lần này của Trần Tĩnh, thì e rằng sẽ phải chịu phạt, hơn nữa danh dự mất sạch, bị chúng nhân công địch rồi a.
Cảm khái thì cảm khái, nhưng Vân Ca vẫn vô cùng nghiêm túc cúi đầu, lắng nghe căn dặn của Trần Tĩnh.
**Truyện và nick của bạn Túy Miêu đã bị quản trị viên xóa vĩnh viễn rồi nha. Đây cũng xem như là nghiệp quật đi. Công nhận hiệu suất của quản trị viên nhanh thật, các ngươi vẫn chưa kịp phản ứng thì truyện đã bay màu luôn rồi.
**À à, mà vụ âm mưu của Trần Tĩnh cũng là Drama đầu tiên của 'Từ Huyết Minh' ở Vạn Kiếm tông a. Để xem thử xem, màn 'đấu pháp' giữa A Minh và Trần Tĩnh ai mới là người thắng đây.
Trong nháy mắt, ảo ảnh băng diệt, đem Huyết Minh trả về với đời thực. Nhưng hắn lúc này vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, đang suy nghĩ đến một vấn đề, đó chính là những thứ bản thân vừa mới nhìn thấy có phải là thật hay không.
Nếu là thật, thì Đoá Đoá nhảy xuống Tư Hồn Tỉnh, có thể hay không sẽ mượn nhờ thông đạo đi đến Thượng phàm thiên?
Nhìn thấy Huyết Minh đứng ngây ra đó, lo sợ hắn bị ảo ảnh mê hoặc, Trác Thiên Hạo liền đánh bạo vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng gọi :"Viêm Lăng, ngươi..."
"Không có việc gì." Bất động thanh sắc che đậy miệng giếng, Huyết Minh liền đáp lời. Những lời này của hắn cũng không phải là nói dối. Bởi vì ngoại trừ lúc đầu có chút xoắn xuýt ra, thì tâm tình của hắn hiện tại đã rất là bình ổn. Tư Hồn Tỉnh có lẽ là do không thể phản chiếu ra được nội tâm của hắn, cho nên mới hiện ra một loạt hình ảnh như lúc nãy.
Bỗng dưng, linh quang khẽ động, Huyết Minh mới chợt nhớ tới một cái chi tiết nhỏ đã bị bản thân xem nhẹ. Mang theo ý cười nghiền ngẫm, hắn liền trêu chọc hỏi :"Đúng rồi tiểu bảo bối, ban nãy ngươi có phải là nhìn thấy thứ gì khác, cho nên mới chảy máu mũi đúng không a? Chẳng lẽ là nhìn thấy vị tiểu tỷ tỷ nào đó..."
"Không...Không có!!! Ngươi đừng nói bậy!" Trác Thiên Hạo bị mấy chữ 'tiểu bảo bối' này của Huyết Minh làm cho da đầu tê dại, không khỏi nhớ đến tình cảnh ở trong Ma Thần chi mộ. Gương mặt thoáng chốc liền đỏ bừng, vô cùng quẫn bách gầm lên.
Hắn chợt nhớ tới huyễn cảnh mà bản thân nhìn thấy khi nãy. Đối phương y quan bất chính nằm trên giường lớn, xung quanh dán đầy chữ hỷ cùng nến đỏ, phảng phất như trong một gian tân phòng. Mặc dù không cách nào nhìn thấy cũng như ghi nhớ được gương mặt của y. Nhưng giọng nói khàn khàn câu nhân gọi từng tiếng 'Trác Thiên Hạo', cùng với loại xúc cảm đó...
Huyết Minh phát hiện sắc mặt của Trác Thiên Hạo bỗng dưng lại trướng hồng. Vốn còn định trêu chọc hắn ta thêm một chút nữa. Thế nhưng, rất nhanh, Huyết Minh liền nhận ra được, kẻ này cư nhiên là đang ngẩn người! Hơn nữa...
"Trác Thiên Hạo, ngươi lại chảy máu..."
Tỉnh hồn, cảm thấy lỗ mũi nóng bỏng, Trác Thiên Hạo liền ngây ra. Cũng không dám nhìn xem Huyết Minh thêm một phút nào nữa. Tay chân hoảng loạn đem máu mũi lau đi, nhặt lên tấm mặt nạ rơi trên mặt đất, tức khắc đeo vào. Cúi đầu đi thẳng ra ngoài. Mang theo một chút chạy trối chết ý vị. Trong lòng lại điên cuồng gào thét.
Lão thiên a! Làm sao sống tiếp được nữa đây!? Thật sự là đem mặt ném đến tận chân trời mà!!!
-------------------------
Vạn Thống cung, Khinh Hư viện.
Khinh Hư viện là nơi ở được phân phối riêng của Trần Tĩnh. Vị trí mặc dù so với Khinh Vân viện của Âu Dương Thụy phải kém xa rất nhiều. Nhưng so sánh với nơi cư trú của đại đa số những đệ tử khác, thì đã có thể xem như là nhân gian tiên cảnh.
Lúc này, đạo đồng hầu hạ trong Khinh Hư viện, tất cả đều một mặt hoảng sợ, thở cũng không dám thở mạnh, e sợ chọc giận đến vị chủ nhân bên trong. Đồng thời, trong lòng cũng không khỏi oán hận, có gì hơn người kia chứ? Có ngày liền để ngươi đẹp mặt.
'Ba' 'Choang'
"Aaa!!! Rốt cuộc là tại sao? Bổn thiếu có gì thua kém hắn ta kia chứ? Đám người đó đều là mắt mù giống như hắn ta hết rồi sao? Tại sao luôn luôn cho rằng bổn thiếu không sánh bằng hắn ta a!"
Quan sát gương mặt ganh ghét đến vặn vẹo, không ngừng chửi đổng như người đàn bà chanh chua của Trần Tĩnh, cùng với một đám mảnh vỡ rơi vãi trên đất. Đáy mắt Vân Ca không khỏi lướt qua một tia hí ngược, thầm nghĩ :"Hắn có điểm nào hơn ngươi sao? Buồn cười, người ta đẹp trai hơn ngươi, thiên phú tốt hơn ngươi, tâm nhãn cao hơn ngươi, thậm chí ngay cả tính cách cũng tốt hơn ngươi gấp trăm ngàn lần. Ngươi nói xem, ngươi có chỗ nào có thể cùng người ta so sánh?"
Trần Tĩnh lần nữa đập vỡ một chiếc bình hoa. Tóc tai có phần hỗn độn, thở hỗn hễn không ngừng. Bởi vì ghen ghét đến đỏ cả mắt, nên cũng không chú ý tới thần sắc khinh thường của Vân Ca. Sau một khoảng thời gian phát tiết, tâm tình của gã mới tốt hơn rất nhiều. Có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế, thấp giọng hô hoán.
"Vân Ca, tới đây, ta có chuyện muốn phân phó ngươi đi làm."
Tính cách của Trần Tĩnh vô cùng hẹp hòi, nên bình thường cũng có không ít lần nhìn người khác không vừa mắt. Nhưng gã không giống với Âu Dương Thụy làm việc thẳng thắn, trừng phạt quang minh chính đại. Mà chỉ thường xuyên sử dụng những mưu kế bẩn thỉu đi tính toán người khác.
Số người bị Trần Tĩnh âm chết, tính sơ lược cũng không ít hơn hai chữ số. Về phần những kẻ bị hại thân bại danh liệt, trở thành phế nhân các loại, thì lại càng nhiều đến không đếm xuể.
Đương nhiên, bình thường khi làm những việc xấu xa sau lưng này, cũng không có khả năng là Trần Tĩnh tự mình ra tay. Sau khi nghĩ ra mưu kế, hắn liền sẽ phân phó Vân Ca đi chuẩn bị thật kỹ, tránh khiến kẻ khác phát giác ra được.
"Trần sư huynh, không biết có gì phân phó..." Bị Trần Tĩnh kêu gọi, Vân Ca liền thu liễm một tia chế giễu kia lại. Mang theo nghiêm nghị, cung kính đi đến bên cạnh Trần Tĩnh.
Không nhìn Vân Ca, Trần Tĩnh lại chậm rãi hòa hoãn lại cơ mặt đang căng ra của mình. Nhắm mắt xem như dưỡng thần. Một lát sau, mới hơi nhếch môi, không rõ ý vị cảm khái :"Vị kia đã ra ngoài lịch luyện được ba ngày rồi a. Cũng không biết, đến ngày phân phát đan dược hàng tháng, hắn có trở về kịp hay không..."
Một câu này của Trần Tĩnh nhìn như không đầu không đuôi, nhưng ngay lập tức liền khiến Vân Ca bừng tỉnh đại ngộ. Dù sao, hắn cũng đã theo bên cạnh gã lâu như vậy rồi a. Phong cách hành sự cũng như suy nghĩ của gã, hắn vẫn là sẽ đoán được chút ít.
Cho nên, Vân Ca không khỏi vì vị Tiểu cung chủ kia cảm thấy bi ai. Nếu hắn không may trúng phải âm mưu lần này của Trần Tĩnh, thì e rằng sẽ phải chịu phạt, hơn nữa danh dự mất sạch, bị chúng nhân công địch rồi a.
Cảm khái thì cảm khái, nhưng Vân Ca vẫn vô cùng nghiêm túc cúi đầu, lắng nghe căn dặn của Trần Tĩnh.
**Truyện và nick của bạn Túy Miêu đã bị quản trị viên xóa vĩnh viễn rồi nha. Đây cũng xem như là nghiệp quật đi. Công nhận hiệu suất của quản trị viên nhanh thật, các ngươi vẫn chưa kịp phản ứng thì truyện đã bay màu luôn rồi.
**À à, mà vụ âm mưu của Trần Tĩnh cũng là Drama đầu tiên của 'Từ Huyết Minh' ở Vạn Kiếm tông a. Để xem thử xem, màn 'đấu pháp' giữa A Minh và Trần Tĩnh ai mới là người thắng đây.