Huyết Viêm Đế Tôn
Chương 360 : Hí Tử Trở Mình.
Ngày đăng: 09:03 08/08/20
**TG6 : Mọi người đều biết, phu quân của Đại soái chính là một con hát có long dương chi hảo...
Huyết Minh tỉnh dậy, phát hiện trạng thái của bản thân lúc này giống như có chút không đúng.
Cổ tay đau rát, đầu óc mê mang khiến hắn khó khăn hé mắt. Đập vào mắt là một mảnh mơ hồ. Mà bản thân hắn, lại giống như đang phiêu lượng ở trong nước.
Hắn nhận ra được, sinh mệnh của mình đang từng chút một trôi đi.
Hắn không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ bản thân vừa mới 'trọng sinh' liền phải tiếp tục chết đi rồi sao?
Không được!
Một tia ý chí lực, khiến Huyết Minh cố gắng gượng dậy. Tầm mắt dần dần ổn định lại, lờ mờ thấy được tình cảnh xung quanh.
Phản chiếu vào đáy mắt hắn, là một căn phòng trang trí theo phong cách cận đại, treo đầy đủ loại hí phục cùng phấn son trang điểm.
Khắp nơi trên sàn nhà đều là máu. Mà bản thân hắn, lại đang nằm trong một cỗ dục thùng. Nước tắm bên trong đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hiện lên nhàn nhạt mùi tanh.
Huyết Minh phát hiện ra được, nơi bắt nguồn của dòng huyết tinh này, chính là từ cổ tay của chính mình.
Cổ tay vốn dĩ trắng tinh, thon gầy của hắn, cư nhiên lại hằn lên một miệng vết thương máu me giàn giụa. Rõ ràng là dùng vật sắc bén cắt qua.
Không chút chậm trễ, Huyết Minh liền dùng hết sức lực còn sót lại, gắng gượng leo ra khỏi dục thùng. Nhanh chóng đi tìm thuốc lá, băng vải, hay bất kỳ thứ gì có thể cầm máu được.
Cũng may, chủ nhân thân thể này giống như cũng là một người tâm tính tỉ mỉ, chu đáo. Trong phòng có cất giữ một cái hộp chữa thương, khiến 'công tác' cầm máu của Huyết Minh cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Hai phút sau, Huyết Minh thành công cầm máu. Nhưng đầu óc cũng đã loạn thành một đống hồ nhão.
Cả người suy yếu, nhưng Huyết Minh lại không dám lập tức nghỉ ngơi. Mà là chậm rãi ngồi dậy, tìm lấy vài mẫu bánh quy nhét vào miệng. Sau đó cả người mới thoát lực ngã xuống giường, nhắm mắt liền ngủ.
Đợi khi tỉnh dậy, đã là chuyện của sáng hôm sau. Huyết Minh vừa lau dọn vết máu trong phòng, vừa bắt đầu tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nhưng chỉ vừa mới tiếp thu, sắc mặt Huyết Minh liền tái nhợt trong tích tắc. Nếu không phải phần ký ức phía sau kịp thời ùa tới, thì hắn kém chút đã có dự định, có nên đổi một bộ cơ thể hay không.
Nhưng cũng may, thân thể này, chí ít cũng chưa từng bị 'vấy bẩn'.
Huyết Minh lần này là xuyên qua đến một thế giới tương tự với thời sơ khai dân quốc. Chính quyền suy thoái, quân phiệt khắp nơi nổi dậy chia cắt địa bàn. Nói chung chính là loạn thế, loạn rất loạn cái loại kia.
Nguyên chủ cũng gọi Huyết Minh, là một cái côi nhi, từ nhỏ sinh sống trong tầng lớp thấp nhất của xã hội. Cha mẹ bị lạc đạn bắn chết. Bản thân nguyên chủ cũng bị bọn buôn người bán vào trong gánh hát, trở thành một cái hí tử.
( P/s : hí tử = con hát.)
Nguyên chủ lớn lên dung mạo thượng thừa, giọng nói lại vô cùng hay. Cho nên, không bao lâu liền hỏa khắp đại giang nam bắc. Không phải người có tiền hay quan to quyền quý, liền căn bản là không gặp được.
Đương nhiên, con hát dù cho có nổi tiếng thế nào đi nữa. Ở một thời chiến loạn như thế này, vĩnh viễn cũng chỉ là một con hát thấp hèn mà thôi.
Cách đây ba năm, trong một trận đối chiến giữa hai bang phái lớn. Nguyên chủ vô tình nhặt được một cái nam nhân thương tích đầy mình tên gọi Thẩm Điệt.
Nam nhân này cho nguyên chủ một loại cảm giác vô cùng thần bí. Mặc dù hắn nói bản thân là một vị tiểu nhân vật trong bang. Nhưng từ ánh mắt sắc bén tràn đầy dã tâm cùng kiêu ngạo đó, nguyên chủ lại không cho rằng là vậy.
Thế nhưng, sau lâu ngày chung đụng, nguyên chủ cư nhiên lại nảy sinh tình cảm với Thẩm Điệt!
Đúng vậy, không phải nhầm lẫn, nguyên chủ thật sự là gay, hơn nữa còn là thụ!
( P/s : cho ai không biết, trong thể văn đam mỹ, thụ chính là bên nằm dưới, cũng tức là đóng vai trò 'ở ngoài'.)
Cho nên, khi tiếp thu ký ức đến chỗ này, Huyết Minh mới tỏ ra xúc động đến như vậy.
Nhưng làm Huyết Minh nhức hết cả trứng hơn chính là, nguyên chủ là yêu đơn phương. Thẩm Điệt từ đầu đến cuối đều đang lợi dụng tình cảm của nguyên chủ. Trên thực tế, hắn ta thẳng!
Ấy vậy mà, khi nguyên chủ muốn 'hiến thân' cho hắn ta, hắn ta còn dám mặt dày mày dạn biện hộ rằng, bởi vì hiện tại chưa cho nguyên chủ được danh phận, nên hắn ta sẽ không chạm vào nguyên chủ.
Lúc đó, nguyên chủ bị hắn ta hóng đến vui vẻ, căn bản là không nghĩ được gì khác nữa. Khiến Huyết Minh hận không thể chỉ thẳng vào mặt 'hắn' mắng to :"Từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình ngươi cong thôi có được hay không? Tỉnh lại đi, ngốc bức!"
Hai năm, nguyên chủ đem hết tiền dành dụm mua sắm thuốc bổ cho Thẩm Điệt. Còn không tiếc bồi mấy lão già có đam mê đặc biệt đi uống rượu, ăn cơm để moi lấy một số tin tức cơ mật cho Thẩm Điệt.
Thậm chí còn giúp hắn ta thành công chen chân vào trên cao tầng, trở thành một tên tướng sĩ trong bộ đội quân phiệt.
Thẩm Điệt vừa đi, chính là một năm. Nguyên chủ đối hắn ngày nhớ đêm mong. Nhưng không ngờ rằng, ngày gặp mặt, đối phương lại đã trở thành Thiếu soái thống trị một toán đại quân.
Lúc này, nguyên chủ mới biết biết được, thì ra Thẩm Điệt chính là tư sinh tử của Thẩm lão nguyên soái. Ba năm trước bởi vì bị đại ca hắn ta đuổi giết. Cho nên mới gặp được 'hắn'. Lại nương nhờ 'hắn', mới một lần nữa liên lạc được với Thẩm lão nguyên soái.
Nguyên chủ gặp lại Thẩm Điệt, khi đó Thẩm Điệt trong tay còn đang ôm một nữ nhân thoạt nhìn vô cùng nhỏ yếu, tràn đầy khiếp nhược.
Đối với sự chất vấn của nguyên chủ, Thẩm Điệt chỉ bất động thanh sắc nói với 'hắn' :"Ta chỉ xem ngươi như huynh đệ mà thôi. Kỳ thật, đối với những hành động trước kia của ngươi, ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Nhưng ngại vì ân tình của ngươi đối với ta, nên ta mới không tiện phát tác ra."
"Khoảng thời gian ghê tởm đó, xem như là ta dùng để trả ơn cho ngươi đi. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai."
**Tra công, tra công, tra công, chuyện quan trọng nói 3 lần!!!
**Dám mơ ước cúc hoa của A Minh, cứ chờ U Linh tỷ tỷ tìm người thông cúc ngươi đi! 凸(-_-)凸
Huyết Minh tỉnh dậy, phát hiện trạng thái của bản thân lúc này giống như có chút không đúng.
Cổ tay đau rát, đầu óc mê mang khiến hắn khó khăn hé mắt. Đập vào mắt là một mảnh mơ hồ. Mà bản thân hắn, lại giống như đang phiêu lượng ở trong nước.
Hắn nhận ra được, sinh mệnh của mình đang từng chút một trôi đi.
Hắn không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ bản thân vừa mới 'trọng sinh' liền phải tiếp tục chết đi rồi sao?
Không được!
Một tia ý chí lực, khiến Huyết Minh cố gắng gượng dậy. Tầm mắt dần dần ổn định lại, lờ mờ thấy được tình cảnh xung quanh.
Phản chiếu vào đáy mắt hắn, là một căn phòng trang trí theo phong cách cận đại, treo đầy đủ loại hí phục cùng phấn son trang điểm.
Khắp nơi trên sàn nhà đều là máu. Mà bản thân hắn, lại đang nằm trong một cỗ dục thùng. Nước tắm bên trong đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hiện lên nhàn nhạt mùi tanh.
Huyết Minh phát hiện ra được, nơi bắt nguồn của dòng huyết tinh này, chính là từ cổ tay của chính mình.
Cổ tay vốn dĩ trắng tinh, thon gầy của hắn, cư nhiên lại hằn lên một miệng vết thương máu me giàn giụa. Rõ ràng là dùng vật sắc bén cắt qua.
Không chút chậm trễ, Huyết Minh liền dùng hết sức lực còn sót lại, gắng gượng leo ra khỏi dục thùng. Nhanh chóng đi tìm thuốc lá, băng vải, hay bất kỳ thứ gì có thể cầm máu được.
Cũng may, chủ nhân thân thể này giống như cũng là một người tâm tính tỉ mỉ, chu đáo. Trong phòng có cất giữ một cái hộp chữa thương, khiến 'công tác' cầm máu của Huyết Minh cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Hai phút sau, Huyết Minh thành công cầm máu. Nhưng đầu óc cũng đã loạn thành một đống hồ nhão.
Cả người suy yếu, nhưng Huyết Minh lại không dám lập tức nghỉ ngơi. Mà là chậm rãi ngồi dậy, tìm lấy vài mẫu bánh quy nhét vào miệng. Sau đó cả người mới thoát lực ngã xuống giường, nhắm mắt liền ngủ.
Đợi khi tỉnh dậy, đã là chuyện của sáng hôm sau. Huyết Minh vừa lau dọn vết máu trong phòng, vừa bắt đầu tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nhưng chỉ vừa mới tiếp thu, sắc mặt Huyết Minh liền tái nhợt trong tích tắc. Nếu không phải phần ký ức phía sau kịp thời ùa tới, thì hắn kém chút đã có dự định, có nên đổi một bộ cơ thể hay không.
Nhưng cũng may, thân thể này, chí ít cũng chưa từng bị 'vấy bẩn'.
Huyết Minh lần này là xuyên qua đến một thế giới tương tự với thời sơ khai dân quốc. Chính quyền suy thoái, quân phiệt khắp nơi nổi dậy chia cắt địa bàn. Nói chung chính là loạn thế, loạn rất loạn cái loại kia.
Nguyên chủ cũng gọi Huyết Minh, là một cái côi nhi, từ nhỏ sinh sống trong tầng lớp thấp nhất của xã hội. Cha mẹ bị lạc đạn bắn chết. Bản thân nguyên chủ cũng bị bọn buôn người bán vào trong gánh hát, trở thành một cái hí tử.
( P/s : hí tử = con hát.)
Nguyên chủ lớn lên dung mạo thượng thừa, giọng nói lại vô cùng hay. Cho nên, không bao lâu liền hỏa khắp đại giang nam bắc. Không phải người có tiền hay quan to quyền quý, liền căn bản là không gặp được.
Đương nhiên, con hát dù cho có nổi tiếng thế nào đi nữa. Ở một thời chiến loạn như thế này, vĩnh viễn cũng chỉ là một con hát thấp hèn mà thôi.
Cách đây ba năm, trong một trận đối chiến giữa hai bang phái lớn. Nguyên chủ vô tình nhặt được một cái nam nhân thương tích đầy mình tên gọi Thẩm Điệt.
Nam nhân này cho nguyên chủ một loại cảm giác vô cùng thần bí. Mặc dù hắn nói bản thân là một vị tiểu nhân vật trong bang. Nhưng từ ánh mắt sắc bén tràn đầy dã tâm cùng kiêu ngạo đó, nguyên chủ lại không cho rằng là vậy.
Thế nhưng, sau lâu ngày chung đụng, nguyên chủ cư nhiên lại nảy sinh tình cảm với Thẩm Điệt!
Đúng vậy, không phải nhầm lẫn, nguyên chủ thật sự là gay, hơn nữa còn là thụ!
( P/s : cho ai không biết, trong thể văn đam mỹ, thụ chính là bên nằm dưới, cũng tức là đóng vai trò 'ở ngoài'.)
Cho nên, khi tiếp thu ký ức đến chỗ này, Huyết Minh mới tỏ ra xúc động đến như vậy.
Nhưng làm Huyết Minh nhức hết cả trứng hơn chính là, nguyên chủ là yêu đơn phương. Thẩm Điệt từ đầu đến cuối đều đang lợi dụng tình cảm của nguyên chủ. Trên thực tế, hắn ta thẳng!
Ấy vậy mà, khi nguyên chủ muốn 'hiến thân' cho hắn ta, hắn ta còn dám mặt dày mày dạn biện hộ rằng, bởi vì hiện tại chưa cho nguyên chủ được danh phận, nên hắn ta sẽ không chạm vào nguyên chủ.
Lúc đó, nguyên chủ bị hắn ta hóng đến vui vẻ, căn bản là không nghĩ được gì khác nữa. Khiến Huyết Minh hận không thể chỉ thẳng vào mặt 'hắn' mắng to :"Từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình ngươi cong thôi có được hay không? Tỉnh lại đi, ngốc bức!"
Hai năm, nguyên chủ đem hết tiền dành dụm mua sắm thuốc bổ cho Thẩm Điệt. Còn không tiếc bồi mấy lão già có đam mê đặc biệt đi uống rượu, ăn cơm để moi lấy một số tin tức cơ mật cho Thẩm Điệt.
Thậm chí còn giúp hắn ta thành công chen chân vào trên cao tầng, trở thành một tên tướng sĩ trong bộ đội quân phiệt.
Thẩm Điệt vừa đi, chính là một năm. Nguyên chủ đối hắn ngày nhớ đêm mong. Nhưng không ngờ rằng, ngày gặp mặt, đối phương lại đã trở thành Thiếu soái thống trị một toán đại quân.
Lúc này, nguyên chủ mới biết biết được, thì ra Thẩm Điệt chính là tư sinh tử của Thẩm lão nguyên soái. Ba năm trước bởi vì bị đại ca hắn ta đuổi giết. Cho nên mới gặp được 'hắn'. Lại nương nhờ 'hắn', mới một lần nữa liên lạc được với Thẩm lão nguyên soái.
Nguyên chủ gặp lại Thẩm Điệt, khi đó Thẩm Điệt trong tay còn đang ôm một nữ nhân thoạt nhìn vô cùng nhỏ yếu, tràn đầy khiếp nhược.
Đối với sự chất vấn của nguyên chủ, Thẩm Điệt chỉ bất động thanh sắc nói với 'hắn' :"Ta chỉ xem ngươi như huynh đệ mà thôi. Kỳ thật, đối với những hành động trước kia của ngươi, ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Nhưng ngại vì ân tình của ngươi đối với ta, nên ta mới không tiện phát tác ra."
"Khoảng thời gian ghê tởm đó, xem như là ta dùng để trả ơn cho ngươi đi. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai."
**Tra công, tra công, tra công, chuyện quan trọng nói 3 lần!!!
**Dám mơ ước cúc hoa của A Minh, cứ chờ U Linh tỷ tỷ tìm người thông cúc ngươi đi! 凸(-_-)凸