JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn

Chương 20 : Phiên ngoại – Nghe nói chuyện xưa có tiến triển

Ngày đăng: 02:05 22/04/20


Nhất



 Bên bờ sông Vân Thành, gió thổi qua ngọn đèn hiu hắt, hiện lên thân ảnh một người ngồi trên lầu, dựa bên lan can đón gió.



Thanh niên tùy ý ngồi dựa vào lan can, ngửa đầu nhìn sao sáng điểm trên bầu trời.



Thẳng đến khi dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh tiến vào sương phòng mới chợt nở nụ cười.



Trong trà lâu.



Thanh niên kéo liêm mạc đi vào, trên mặt cười đến vạn phần xán lạn, cung kính thở dài: “Thảo dân tham kiến Cửu vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”



Vương gia tay cầm chiết phiến, mặt lạnh: “Tạ công tử, không cần nhiều lời trước mặt bổn vương, ngươi nên biết mục đích của bổn vương.”



Thanh niên nhiệt tình châm trà: “Đương nhiên đương nhiên, Thính Phong Lâu của ta không tin tức nào không tra được, nhưng tin tức Vương gia cần lần này có chút lớn.”



Vương gia mặt lạnh: “Giá quá ít sao, ngươi cứ việc ra giá, chỉ cần ngươi nói cho bổn vương biết chủ nhân phía sau màn của Thính Phong Lâu là ai.”



Điểm tin tức ấy hắn bức thiết muốn biết.



Từ bốn năm trước rời khỏi Hoàng đô, hắn chưa từng gặp qua Tiêu Ngôn.



Sau khi trị thủy xong đã nhận được một chiếu thư, Tiêu Ngôn đem hắn lưu lại Trừ quận, không có ý chỉ của Hoàng đế thì không được quay về Hoàng đô làm phong vương nhàn tản.



Từ đó về sau, hắn không còn nghe được tin tức trực tiếp gì về Hoàng đế .



Mặc dù có một vài chuyện sau khi trần ai lạc định (qua nơi phong trần) mới có thể biết được, nhưng đều là tin tức nghe từ quan phương (quan viên).



Hắn dùng hai năm để quên đi tên tiểu tử ngốc luôn gây phiền muộn cho mình.



Bởi vì, năm thứ ba, Bích Nguyệt gia nhập loạn chiến của Kỳ Tây chư quốc, người đầu tiên cần thu phục, chính là kẻ mưu toan khiêu chiến quyền uy của Bích Nguyệt – Trường Chiêu.



Bích Nguyệt dùng năm mươi vạn thiết kỵ, phân ba đường Tây tiến.



Vương gia lúc này mới có cơ hội rời khỏi Trừ quận, lĩnh ba vạn thiết kỵ quản hạt nam lộ phía sau chiến trường, thực chiến rất thưa thớt, chỉ phụ trách hậu cần.



Không cần chinh chiến. (chém >.<~)
Vương gia hụt hơi. Nhìn chằm chằm thanh niên.



Lại bỗng nhiên bị thần thái của thanh niên làm cho trố mắt.



Cảm giác quen thuộc như thế. . . Mi mục tuấn lãng này tựa như đã từng quen biết .



Nhưng hắn quả thật không biết người này.



Nhị



Quân doanh, trong doanh trướng.



Thuộc hạ thông bẩm, nói rằng thanh niên ra kế sách trỡ Cù Châu thắng trận đã đến.



Vương gia hai mắt không rời bản đồ: “Để hắn tiến vào.”



Thanh niên kéo rèm đi vào, cung kính hành lễ: “Thảo dân Tạ Ngọc tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”



Vương gia thoáng nhìn qua thân ảnh thon dài vừa tiến vào, đợi xoay người nhìn rõ đối phương, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Tại sao lại là ngươi?”



Thanh niên cười nhún nhún vai: “Ở Thính Phong Lâu hành sự bất lực, bị chủ thượng khai trừ.”



Vương gia hừ lạnh, hiển nhiên không tin lời thanh niên nói.



Thanh niên tiếp tục cười: “Cho nên ta có thể đến nương tựa Vương gia được không?”



Vương gia lãnh mắt nhìn thanh niên cảnh cáo: “Nói thật.”



Ánh mắt thanh niên có chút khó khăn, do dự: “Được rồi. . . Kỳ thật là ta nhớ Vương ia.”



Vương gia sắc mặt không tốt: “Bổn vương trước phải bảo người cắt đầu lưỡi của ngươi.”



Thanh niên một bộ ủy khuất: “Ta nói thật ngươi lại không tin, ngươi sao lại đối với ta như vậy a. . .”



Vương gia lại sinh khí rồi. Người này sao lại luôn lộ ra biểu tình như thế a!



Nhưng hắn có sinh khí cũng đành bất đắc dĩ, sau lưng người này hẳn đang nghe người sai khiến, tự đưa mình đến cửa không có khả năng là vô mục đích.



Chỉ sợ muốn diệt người này, cũng phải suy nghĩ đến kẻ ở phía sau hắn trước.



Vương gia sắc mặt không tốt: “Ngươi cứ đi theo nhị vị quân sư Vệ Lưu. Sau này có chuyện gì thì tính sao. Lui ra đi.”



Thanh niên nhíu mày: “A, vậy là xong?”



Ánh mắt Vương gia lãnh liệt bắn qua, rõ ràng là không muốn nhìn người nào đó nữa: “. . .”



Thanh niên không tiền đồ mà sợ hãi: “Được rồi, ta đây liền lui ra. . . Ngươi không cần giận. . .”