Kẻ Cuồng Cày Level

Chương 46 : Gặp gỡ…

Ngày đăng: 01:01 22/04/20


Phương Thư Dương quen làm việc theo kiểu chuyện ta ta làm rồi, mấy ngày nay anh quả thực là rất sung sướng, nhưng anh không biết người nhà của anh bởi vì câu anh quăng lại trước khi đi đã sớm nháo nhào.



Chuyện Phương Thư Dương chỉ thích con trai thì đã nói với người nhà từ rất lâu rồi, người nhà với chuyện này cũng không có để ở trong lòng, tuổi trẻ ai chả có thời kì phản nghịch chứ, đợi anh chơi chán rồi cũng sẽ nhận ra được đúng sai thôi, sẽ an phận lấy vợ sinh con, kế thừa sự nghiệp, mà anh thì cũng hiểu rất rõ đạo lí này. Nhưng đêm đó anh nói anh muốn đưa một cậu trai về nhà, sau khi nói xong cũng mặc kệ sự phản đối của người nhà, vỗ mông đi mất, người trong nhà gấp muốn chết, lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, cuối cùng quyết định tạm thời không làm trái ý anh, trước xem qua thử coi cậu trai kia là người như thế nào cái đã. Nhưng mà đợi mấy ngày rồi cũng chưa thấy anh đưa ai về, cái này không nóng sao mà được! Mẹ Phương gọi điện thoại qua trao đổi, nói hôm nay kiểu gì cũng phải đưa cậu trai kia về gặp, nếu như hai người không định về thì cả nhà liền qua thăm. Trần Vũ Khả cho dù bất đắc dĩ cũng không thể không đi gặp mặt.



Trên đường đi đến nhà người thân của Phương Thư Dương, Trần Vũ Khả rất khẩn trương, cẩn thận nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng nay, giống như là đang nằm mơ, gặp gỡ người kia ở trong game, lúc ấy kiểu gì cũng không hề nghĩ đến hai người sẽ có ràng buộc sâu sắc thế này, từng bước đi tới giống như là đã có mục tiêu, từ quen biết đến yêu nhau đều diễn ra rất tự nhiên. Mọi người chung qui nói tình yêu trên mạng không bền, có lẽ là vì chưa gặp được người phù hợp với mình rồi, nhìn đến Trần Vũ Khả, tình cảm của hai người sở dĩ có thể tiến triển nhanh như vậy bởi vì cả hai đều là mong muốn có được người kia.



Tay mình bị anh nắm chặt, tự nhiên Trần Vũ Khả rất muốn biết anh rốt cuộc là bắt đầu động tâm với mình từ lúc nào.



“Lúc mình mới quen, anh cho em nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ đã thích em từ hồi đó rồi?”



Phương Thư Dương cũng không ngạc nhiên vì sao cậu lại hỏi như vậy, bình thản cười cười, “Anh đã chú ý em từ trước đó nữa kìa, có lẽ là thích từ rất lâu rồi.”



Trần Vũ Khả rất ngạc nhiên: “Anh biết em từ lâu rồi? Lúc nào vậy? Sao em không biết?”



Phương Thư Dương xoa đầu cậu, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng thương yêu: “Đúng vậy, rất lâu…”



Có lẽ là vì tính tình ngốc nghếch này của Trần Vũ Khả đã hấp dẫn anh, làm việc không cần báo đáp, trong xã hội này người như vậy còn rất ít. Một mình chơi game, một mình tăng level, nhìn như rất cô đơn, thật ra đó vốn là một loại cô độc cùng cố chấp, đối với bất kì chuyện gì cũng đều rất để tâm, có đôi khi cố chấp đến mức khiến cho người khác đau lòng.



Phương Thư Dương không có tiếp tục nói mà ôm Trần Vũ Khả vào lòng, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu.



Taxi lướt nhanh, tài xế ngồi ở đằng trước nhìn thấy một màn này qua gương chiếu hậu, nhịn không được mà bật cười, người trẻ tuổi bây giờ càng lúc càng to gan nha!



Ấn tượng đầu tiên khi gặp người lớn rất quan trọng, Trần Vũ Khả tự nhủ không được bối rối, phải bình tĩnh, đợi lát nữa ngàn lần vạn lần không nên tự đắc, càng gò ép bản thân thì lại càng thấy bất an hơn, giống như là lát nữa không phải gặp cha mẹ của anh mà là đi gặp sài lang hổ báo.



Khi đến cửa nhà cha mẹ, Phương Thư Dương nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi thất thố cùng bộ dáng khổ sở của cậu liền cảm thấy rất buồn cười, nắm chặt tay cậu an ủi: “Em cứ thư giãn đi, không có gì đáng sợ đâu! Yên tâm, có anh ở đây! Đợi lát nữa cha mẹ hỏi cái gì em cứ trả lời cái đó là được, nếu trả lời không được thì cứ để anh, không có gì đâu, người nhà anh rất thân thiện.”



Trần Vũ Khả gật đầu, hít sâu một hơi, chuẩn bị điều chỉnh tâm trạng một chút rồi đi vào nhưng cánh cửa lại bất thình lình mở ra, một mĩ nhân thành thục gợi cảm đứng ngay ở cửa, vừa nhìn thấy hai người thì vô cùng hưng phấn, “Ai da, Dương Dương về rồi kìa! Chị đang định ra xem thử, thật sự là quá trùng hợp.”



Đại mĩ nhân vừa nói vừa đem ánh mắt chuyển sang Trần Vũ Khả, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, “Úi! Cậu bé này đẹp quá đi! Trắng trắng mềm mềm, da đẹp quá, thật muốn rờ cho đã nha!”



Ma trảo còn chưa kịp thò qua, Phương Thư Dương liền kéo Trần Vũ Khả đi vào trong, mặt rất đắc ý, “Cái đó là đương nhiên! Chị hâm mộ không kịp đâu!”



Đại mĩ nhân liền bám theo sát gót, đi về phía Trần Vũ Khả tự giới thiệu: “Chào em, chị là chị của Dương Dương.”



Trần Vũ Khả lập tức thoát khỏi tay Phương Thư Dương, cả người đứng thẳng đơ, kính cẩn nói: “Chào chị!”



Chị Phương bị bộ dạng câu nệ của cậu chọc cười, đứa bé này ghẹo rất vui nha, đáng yêu hơn thằng em ngạo mạn lãnh khốc gấp trăm lần. Đang chuẩn bị chọc ghẹo cậu bé đáng yêu này thì trong phòng khách lại vang lên tiếng ho cao cao lạnh lùng.




“Anh rất thích tôi nhỉ?” Phi Sát hỏi một câu.



“Không có!”Sở Mộ phủ nhận.



“Anh không nỡ để tôi đi?” Phi Sát nói rất nhẹ nhàng.



“Không có!” Sở Mộ vẫn phủ nhận.



“Hừ!” Phi Sát coi thường.



“Cậu hừ cái gì?” Sở Mộ quẫn bách.



“Tôi hừ anh rõ ràng thích mà không dám thừa nhận.” Phi Sát nói đường đường chính chính.



“Vậy còn cậu? Cậu còn yêu tôi không?” Sở Mộ thình lình đổi để tài.



“Không yêu!” Phi Sát sửng sốt.



“Rốt cuộc có yêu hay không?” Sở Mộ thong thả lại gần.



“Không yêu.” Phi Sát có chút lo lắng bất an.



“Tôi hỏi lại một lần, yêu hay không?” Sở Mộ đi đến trước mặt Phi Sát, thân hình cao lớn hoàn toàn vây lấy anh, bầu không khí trở nên cương cứng!



“Không yêu.” Phi Sát có chút 囧, lúc nãy rõ ràng anh còn đang chiếm thế thượng phong, sao tự nhiên lại thay đổi thế này, trong lúc vô tình hai người đã đổi vị trí rồi.



Sở Mộ chậm rãi đè xuống, mặt đối mặt với anh, ánh mắt trở nên sâu hút sáng quắt, khôi phục lại khí phách ngày xưa, từng chữ từng chữ phun ra khỏi miệng, “Còn yêu tôi không?”



Phi Sát đã sắp không rõ ràng tình huống gì nữa rồi, khuôn mặt anh tuấn của Sở Mộ ở ngay trước mặt, hơi thở nóng ấm phả hết lên khuôn mặt anh, có chút ẩm ướt, có chút nóng, đầu óc anh bắt đầu hỗn loạn, lời nói ra cũng đã bị mất khống chế, “Yêu, yêu.”



“Tôi cũng yêu em.”



Câu cuối cùng này Sở Mộ nói rất dịu dàng, trong mắt cũng tràn ngập tình cảm.



Đến khi Sở Mộ hôn xuống, Phi Sát mới từ cõi thần tiên ngoài vũ trụ trở về lại trái đất, trong lòng thì muốn tránh né, nhưng hai tay lại không nhịn được mà ôm lấy người kia, nụ hôn đó làm anh cảm nhận được tình yêu nồng nàn.