Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 22 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Chúng tôi đi xuống quán cà phê Roma, một trong những quán theo phong cách châu Âu, trần cao, được trát vữa trang trí, ở bên kia trụ sở. Tôi thích quán Peet hơn nhưng Roma gần hơn.



Tôi gọi một tách trà, còn Raleigh quay lại với cà phê thơm ngon và một lát bánh mì bí ngô tươi mới đặt trước mặt tôi.



- Cô có bao giờ tự hỏi làm thế nào mà những chỗ như thế này lại kiếm được tiền không?



- Cái gì cơ? – Tôi nhìn anh ta.



- Mỗi góc phố đều có một cái quán như thế này. Họ đều phục vụ những đồ giống nhau, và giá bán trung bình của họ là, gì nhỉ… hai đô la ba mươi nhăm xen thì phải?



- Đây không phải là một cuộc hẹn hò, Raleigh – Tôi ngắt lời – Hãy kiểm tra danh sách đi.



- Có lẽ gần ba đô la hoặc ba đô la năm mươi xen. Thật may nếu tất cả những chỗ này kiếm được bốn trăm ngàn đô la.



- Raleigh, làm ơn đi – Tôi nói với vẻ mất kiên nhẫn.



Anh ta đẩy cái phong bì về phía tôi.



Tôi mở phong bì và xòe ra tám hay chín trang có tên và địa chỉ được in trên tiêu đề thư văn phòng của Gerald Brandt. Tôi nhận ra ngay một vài vị khách của nhà chú rể. Bert Rosen, cựu Bộ trưởng Bộ Tài chính của Mỹ. Summer Smith, một nhà tỷ phú kiếm tiền trong thập niên 80 bằng hệ thống giải trí LBO big-time. Chip Stein, của E-flix, bạn thân của Spielberg; Maggie Sontero, nhà thiết kế nổi tiếng của Soho đến từ New York. Rất nhiều tên tuổi lớn và rắc rối lớn.



Về phía nhà cô dâu, có vài cái tên đáng chú ý đối với tôi tại khu vực San Francisco là Thị trưởng Fernandez; Arthur Abrams, một luật sư địa phương tài ba. Tôi đã từng đứng lên chống lại công ty của ông ta một hoặc hai lần tại bục nhân chứng, chứng thực trong các vụ giết người, Willie Upton, nhà quản lý các trường công lập.



Raleigh kéo ghế qua chỗ tôi. Chúng tôi cùng nhau lướt qua phần còn lại của danh sách khách mời. Cột danh sách các đôi có vẻ ấn tượng với từ Tiến sĩ hoặc khách mời danh dự được đặt đằng trước tên của khách mời.



Đó là một danh sách dài nhưng chẳng tiết lộ điều gì, có vẻ không thể tìm ra được manh mối.



Tôi không biết mình đã mong đợi gì, cái gì đó nhảy bổ vào tôi. Một cái tên nào đó lóe lên trong óc tôi đang dội lên với một tội lỗi mà thậm chí các gia đình cũng không nhận ra được.



Raleigh thở hắt ra một cách lo lắng:



- Danh sách này thật đáng sợ. Cô kiểm tra 50, tôi kiểm tra 50 và chúng ta sẽ đưa phần còn lại cho Jacobi. Tất cả chúng ta sẽ gặp nhau ở đây trong hai tuần nữa và xem chúng ta thu được những gì.
- Vậy cô nghĩ gì? Cô đặt một ít mứt tự làm trên giá. Đặt cho cà phê một vài cái tên gợi cảm hơn. Arabian, Breeze, Sirocco. Cô nghĩ chúng ta có thể tăng mức bán trung bình lên không?



- Tại sao anh định xem xét kỹ điều này hả Raleigh?



Anh ta nhìn tôi vừa có phần bối rối vừa lanh lợi qua ánh mắt trong trẻo.



- Tôi đã làm cảnh sát được 16 năm rồi. Vì vậy cô hãy bắt đầu nghĩ... tôi có nơi yêu thích này. Trên tận Tahoe, có thể là một trong những cơ sở kinh doanh này...



- Xin lỗi, tôi đã không nhìn anh từ đằng sau quầy chọn ra những chiếc bánh nướng xốp.



- Điều tốt nhất mà cô nói với tôi đến bây giờ đấy nhé.



Tôi đứng lên, kẹp cái phong bì dưới tay và hướng ra cửa.



- Suy nghĩ thứ hai là anh có lẽ là một thợ bánh giỏi hơn là một cảnh sát.



Anh ta mỉm cười:



- Đó mới là cô gái của tôi... Những anh chàng khôn ngoan trả lời cho mọi điều. Hãy giữ vững những lời biện hộ đó đi.



Khi chúng tôi rời khỏi quán, tôi hạ giọng và nói với anh ta:



- Tôi cũng có nơi yêu thích.



- Có lẽ cô sẽ chỉ cho tôi một ngày nào đó.



- Có lẽ.



Tôi đã bị Raleigh làm cho ngạc nhiên – hãy sống và học hỏi. Anh ta thực sự là một anh chàng dễ thương đấy chứ. Tôi tự hỏi liệu anh ta có bàn tay mềm mại hay không.