Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 70 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Jill Bernhardt, viên Phó chưởng lý cứng rắn, hiểu biết, được giao vụ cô dâu và chú rể, đá tung đôi giày hiệu Ferragamos và ngồi khoanh chân trên chiếc ghế da đằng sau bàn.



Cô hướng đôi mắt màu xanh sắc sảo thẳng vào mặt tôi.



- Hãy để tôi đi thẳng vào nội dung. Cô nghĩ kẻ giết cô dâu và chú rể là Nicholas Jenks đúng không? – Cô ấy hỏi.



- Tôi chắc chắn về điều đó – tôi nói.



Jill có làn da ngăm đen, hấp dẫn một cách mộc mạc. Mái tóc xoăn đen nhánh, ôm lấy khuôn mặt trái xoan thon nhỏ. Cô là một người thành đạt, 34 tuổi, một ngôi sao đang nổi ở văn phòng của Bennett Sinclair.



Tất cả những gì bạn cần biết về Jill là: khi còn là một ủy viên công tố năm thứ ba, chính cô ấy là người đã xử vụ La Frade, khi người cộng sự về luật pháp già nua của thị trưởng bị kết tội chi phối dư luận. Không ai, gồm cả ngài chưởng lý, muốn nhấn chìm sự nghiệp của mình với việc tóm một người gây quỹ đầy thế lực. Jill đã tóm được ông ta, bỏ tù ông ta 20 năm. Điều đó đã khiến cô được thăng chức tới văn phòng này, chỉ sau Big Ben.



Raleigh và tôi lần lượt chỉ ra những mối liên hệ của Nicholas Jenks với cả ba vụ giết hai người một lúc: sâm panh được tìm thấy ở hiện trường vụ thứ nhất; sự tham gia của ông ta ở Sparrow Ridge Vineyards – khu vườn nho của Sparrow Ridge; mối quan hệ thay đổi thất thường của ông ta với cô dâu thứ ba, Kathy Voskuhl.



Jill quay đầu lại và mỉm cười.



- Hai người muốn ập vào bắt giữ người này vì đã làm phiền cuộc sống của ai đó, xin cứ tự nhiên. Hãy đi đến chỗ Người thẩm tra thử xem. Tại đây thì tôi e rằng họ buộc chúng tôi phải làm chuyện đó với chứng cứ.



Tôi nói:



- Chúng tôi đã chứng minh ông ta có liên hệ với cả ba vụ án giết hai người một lúc mà, Jill.



Môi cô ấy hé một nụ cười hoài nghi có thể hiểu là – Xin lỗi nhé, hẹn lúc khác.



- Manh mối về rượu sâm panh phải cẩn thận nếu hai người bắt ông ta. Có điều hai người không biết rằng: Công ty bất động sản là một nơi không có triển vọng gì đâu. Chẳng có điều gì ở nó có thể trực tiếp gắn ông ta với bất kỳ vụ án nào. Với một người nổi tiếng như Nicholas Jenks, thì hai người đừng đi lung tung và đưa ra những cáo buộc vô căn cứ.



Với một tiếng thở dài, cô ấy đẩy chồng hồ sơ tóm tắt sang một bên.
Jill đứng dậy, vuốt thẳng chiếc váy màu xanh nước biển của mình, rồi tựa vào bàn.



- Nhìn này, nếu người đàn ông này có tội, tôi cũng muốn phanh thây ông ta thành nhiều mảnh giống như hai người vậy. Nhưng tất cả những gì hai người mang đến cho tôi là niềm đam mê rượu sâm panh xui xẻo và một nhân chứng tận mắt nhìn thấy ly rượu vodka và thuốc bổ thứ ba của cô ta. Cảnh sát ở Cleverland ít nhất có mối quan hệ từ trước với một trong số các nạn nhân, và đưa ra một động cơ chắc chắn, nhưng ngay bây giờ thì chẳng có một quyền nào trong số các quyền hạn xét xử phù hợp để áp dụng cả.



- Tôi có hai trong số những kẻ thích túm lấy những tít giật gân đầu báo ở thành phố này đang quan sát từng cử động của tôi – cuối cùng Jill thừa nhận – Hai người nghĩ ngài chưởng lý quận và ngài thị trưởng muốn thông qua cái này sao?



Sau đó cô ấy điềm tĩnh nhìn thẳng vào tôi: Phép thử ở đây là gì? Cô chắc chắn là ông ta chứ, Lindsay?



Hắn ta có liên quan đến cả ba vụ án. Giọng nói tuyệt vọng của Christine Kogut rõ ràng trong tâm trí tôi. Tôi cho Jill thấy cái gật đầu gần như quả quyết của mình.



- Hắn ta chính là kẻ sát nhân.



Cô ấy đứng dậy và đi quanh bàn. Với nụ cười mỉm, cô ấy nói:



- Tôi sẽ khiến cô phải trả giá nếu chuyện này thổi bay bất kỳ cơ hội xuất bản những cuốn hồi ký của tôi vào tuổi 40.



Qua lời mỉa mai, tôi thấy một ánh mắt sáng rực trong đôi mắt của Jill Bernhardt; cái nhìn cương quyết giống như tôi đã từng nhìn thấy khi cô ấy chất vấn. Nó đánh trúng tôi giống như một phát thuốc xịt Mace.



- Được rồi, Lindsay. Hãy làm vụ này đi.



Tôi không biết điều gì làm Jill thay đổi. Quyền lực? Sự thôi thúc phải hành động đúng đắn hay một cố gắng thất thường để làm việc tốt hơn nào đó? Dù nó là gì đi nữa, thì tôi cũng không nghĩ là nó khác nhiều so với những điều luôn bùng cháy trong tôi.



Nhưng việc lắng nghe những gì cô ấy nói đã chỉ rõ những thứ chúng tôi cần để có thể kết án, một ý nghĩ dai dẳng như trêu ngươi bám lấy tôi.



Tôi nghĩ về việc gắn kết cô ấy cùng với Claire và Cindy.