Kẻ Đầu Tiên Phải Chết

Chương 92 :

Ngày đăng: 14:53 19/04/20


Nicholas Jenks ở trong phòng giam giữ trên tầng 10 của Sảnh Công lý. Ông ta sẽ phải đối đầu với sự cáo buộc vào cuối ngày hôm nay. Luật sư của ông ta, Sherman Leff, ở cùng với ông ta, trông như thể tất cả những chuyện này là thủ tục và cán cân công lý đang nằm trên đôi vai của bộ cánh được may theo kiểu Anh của ông ta.



Jill Bernhardt đi cùng với Raleigh và tôi. Jenks không biết chuyện gì đang đến với ông ta. Chúng tôi đã có rượu sâm panh, chiếc quần lễ phục, những sợi giống nhau từ bộ râu của ông ta. Chúng tôi đã có cảnh ông ta ở trong phòng với David và Melanie Brandt. Tôi không thể chờ để nói với ông ta tất cả những thông tin tốt lành đó.



Tôi ngồi chéo với Jenks và nhìn thẳng vào ông ta.



- Đây là phó chưởng lý quận Jill Bernhardt, tôi nói. Cô ấy sẽ nghiên cứu vụ án của ông. Cô ấy cũng sẽ buộc tội ông.



Ông ta cười, vẫn ánh mắt nhã nhặn, tự tin và nhún nhường như thể ông ta đang đón tiếp chúng tôi trong nhà ông ta vậy. Tại sao ông ta trông tự tin đến vậy? Tôi tự hỏi.



- Nếu được. Jill nói – Tôi muốn bắt đầu.



- Cuộc gặp của cô mà – Sherman Leff nói. Tôi không phản đối.



Jill hít sâu.



- Ông Jenks, trong một tiếng nữa ông sẽ bị cáo buộc vì vụ sát hại David và Melanie Brandt tại khách sạn Grand Hyatt vào ngày mùng 5 tháng 6. Ngay sau đó, tôi tin là tòa án Cleverland sẽ làm giống như thế vì vụ sát hại James và Kathleen Voskuhl. Dựa trên những gì kiểm định hóa học vừa phát hiện được, tôi tin ông có thể chờ tòa án ở Thung lũng Napa cũng đến sau đó. Chúng tôi có thừa bằng chứng gắn ông với cả ba vụ sát hại. Chúng tôi đang chia sẻ chuyện này với ông, luật sư của ông, với hy vọng rằng phản ứng của ông với bằng chứng này có thể tránh cho thành phố, cho các gia đình những người đã chết, và gia đình ông sự nhục nhã thêm nữa tại phiên tòa.



Cuối cùng Sherman Leff xen vào.



- Cảm ơn, bà Bernhardt. Vì sự suy xét là tinh thần của ngày hôm nay, chúng tôi muốn bắt đầu bằng việc thể hiện sự hối tiếc sâu sắc của khách hàng tôi vì cơn giận bộc phát quá cảm tính của ông ấy với thanh tra Boxer tại thời điểm ông ấy bị bắt. Như cô có thể hình dung, cú sốc và sự đột ngột của một sự buộc tội như vậy, thật quá ngược đời khi ông ấy đã hoàn toàn tuân theo sự thẩm vấn của cô ấy trong nhà ông ấy. Tôi chắc chắn cô ấy có thể hiểu được những cảm xúc sai lầm có thể xảy ra như thế nào.



- Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện đó, Thanh tra – Jenks nói. Tôi nhận thức rõ chuyện này như thế nào. Tôi chẳng có gì hơn ngoài mối quan hệ với một trong những người đã chết. Và bây giờ có vẻ như cô sẽ vin vào cuốn sách bất hạnh đó.



- Cuốn sách nào, Leff xen vào. Tôi phải khuyên ông, chúng ta sẽ làm một bản kiến nghị cấm việc đó. Việc lấy nó là một sự xâm phạm bất hợp pháp đời tư của khách hàng tôi.



- Lệnh đó hoàn toàn hợp lệ – Jill nói một cách bình tĩnh.



- Trên cơ sở nào?



- Trên cơ sở là khách hàng của ông đã đưa ra bằng chứng giả liên quan tới nơi ông ấy ở khi Kathy Voskuhl bị giết.



Leff kinh ngạc.



- Khách hàng của ông đã ở Cleverland, luật sư ạ. Tôi nhảy vào. Sau đó tôi nói với Jenks – Ông đã đăng ký ở tại Westin. Ông đã ở đó hai đêm, trùng với vụ sát hại hai người nhà Voskuhl. Ông nói là ông không ở đó, nhưng ông đã ở đó. Và ông đã ở Hall of Fame.



Nụ cười của Jenks biến mất và đôi mắt ông ta đảo quanh căn phòng. Ông ta nuốt ực và tôi có thể thấy yết hầu ông ta đang trôi xuống cổ họng. Ông ta đang nuốt chửng những bằng chứng ngoại phạm và những lời nói dối của mình. Ông ta nhìn Leff với một chút gì đó hối lỗi.
Ông ta đang vươn về phía tôi, những mạch máu trên cổ ông ta căng lên, ông ta quát vào mặt tôi.



- Cô là đồ chó cái. Cô đang làm tôi nổi điên, đồ chó cái lạnh lùng. Tôi không giết ai cả.



Đột nhiên, tôi nhận ra rằng tôi không thể cử động. Việc nhìn thấy Jenks nổ tung lên chỉ là một chuyện. Nhưng còn có một chuyện gì đó khác đang xảy ra. Tôi cảm thấy như bị đóng đinh vào ghế.



Tôi biết, nhưng tôi không thể chiến đấu với nó – bệnh Negli.



Cuối cùng tôi đứng dậy và đi về phía cửa, nhưng đầu tôi quay cuồng và căn phòng như chao đảo. Chân tôi bắt đầu khụy xuống. Không phải ở đây, tôi van xin.



Sau đó tôi nhận thấy Raleigh đang đỡ tôi.



- Lindsay… em ổn chứ? – Anh nhìn tôi đầy lo lắng và nghi ngờ.



Tôi cũng nhìn thấy Jill đứng đó.



- Cậu ổn chứ, Lindsay?



Tôi dựa vào tường. Tôi buộc chân tôi phải cử động.



- Mình ổn, tôi thì thầm, vịn vào tay Raleigh.



- Mình chỉ ghét kẻ khốn kiếp kia thôi, tôi nói và ra khỏi phòng thẩm vấn.



Tôi quá yếu và đi lắc lư.



Tôi cảm thấy mệt mỏi và sau đấy là buồn nôn, như thể cảm giác tức giận đang cố gắng cào xé vụt ra khỏi phổi của tôi. Tôi nhắm mắt, cúi xuống bồn rửa mặt.



Tôi ho, một cảm giác nhức nhối cháy rát, đau buốt trong ngực tôi, sau đó tôi lắc mạnh và lại ho.



Dần dần, tôi cảm thấy cơn đau đã lùi xa. Tôi hít một hơi và mở mắt.



Tôi rùng mình.



Trong bồn rửa mặt đã đầy máu.