Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn
Chương 60 : Thâm Thâm, người ta còn muốn...
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Editor: Ngạn Tịnh.
Mỗi vị trí trên thân thể đều bị anh khóa chặt, không chút sơ hở, ngay cả trận chiến trên miệng cũng thất bại thảm hại, tình hình chiến đấu hoàn toàn bị anh chủ đạo.
"A a a a a..." Cung Tiểu Kiều vẫn như cũ phát ra âm thanh kháng cự.
Lúc này, tiếng chuông cứu mạng bỗng nhiên vang lên.
Giây phút Cố Hành Thâm bị phân tán sự chú ý, Cung Tiểu Kiều rốt cuộc có được cơ hội nói chuyện, "Điện thoại điện thoại..."
"Không cần lo!"
"Là của anh!"
Cố Hành Thâm không để ý lời của cô, vùi đầu tiếp tục, Cung Tiểu Kiều gấp gáp che môi của mình lại, anh liền thuận thế đè lên mu bàn tay cảu cô, hoàn toàn không xoi mói ngay cả mu bàn tay của cô cũng gắm cũng cắn.
Cung Tiểu Kiều đã hoàn toàn cạn lời.
Cái bộ dạng sói đói này của anh rốt cuộc là vì cái lông gì?
Chẳng lẽ Cung Hàn Niệm bỏ đói anh đến vậy sao?
Cung Tiểu Kiều hao hết trăm cay ngàn đắng mới lấy ra được một cánh tay, sau đó nằm úp sấp trên người anh, duy trì động tác độ khó cao vươn tay về phía bàn trà...
Rốt cuộc, móc được điện thoại ở trong túi áo anh bỏ trên bàn trà.
Thắng lợi đang ở trước mắt----
Cung Tiểu Kiều thở hồng hộc nắm điện thoại đưa tới bên tai Cố Hàn Thâm, "Tôi đã ấn nút nghe."
"Alô, Sean~"
"Chính là Bàn Nhược Tâm Kinh!" Cung Tiểu Kiều nhìn Cố Hành Thâm, vẻ mặt trảm yêu trừ ma, trong miệng lẩm bẩm, "Xem Tự Tại Bồ Tát, Hành Thâm Bàn Nhược Ba La Mật Đa thời điểm, chiếu thấy ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, bị nghĩ được thức, cũng lại như là. Xá Lợi Tử, là Chư pháp không tương, không sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, không tăng không giảm..."
Cố Hành Thâm nghe xong nghiêm trang gật đầu, "Ừ! Kinh văn này nghe không tệ, sư phụ dạy? Sau này đọc nhiều một chút!"
Hành Thâm Bàn Nhược Ba La Mật Đa thời điểm...
Bên trong, có tên của anh...
"Ngưoời đọc là anh!" Cung Tiểu Kiều bi phẫn không thôi, "Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc!"
Cố Hành Thâm lên tiếng phản bác, "Thực sắc tính dã! Tại sao phải vi phạm bản tính?"
"Ai quản anh có vi phạm hay không, cho dù anh nổi lòng sắc cũng nên phân biệt đối tượng chứ!"
"Ý của em là nói anh bụng đói ăn quàng?"
Vấn đề này của Cố Hành Thâm hỏi quá âm hiểm, nếu cô không thừa nhận chính là phản bác quan điểm của mình. Nếu thừa nhận, đó chính là tự công nhận mình là "thức ăn" bị đói nên ăn quàng kia!
"Có rảnh rỗi bắt nạt tôi, không bằng chuyển chút tâm tư lo lắng ngày mai phải đối phó với vị hôn thê của anh thế nào đi!" Cung Tiểu Kiều nghiêng đầu trở về bỏ đôi dép con thỏ yêu thích nhất vào hộp, sau đó tùy ý lấy mấy thứ vật nhỏ linh tinh như sơn móng tay, chìa khóa, gương nhỏ... trên bàn.
"Thật phải đi?"
Nhìn cô từng chút lấy đi dấu vết của mình trong căn phòng này, phảng phất trái tim cũng từng chút từng chút bị đào rỗng, có loại cảm giác như bị vứt bỏ.
"Cố Hành Thâm, nếu anh còn ngăn cản tôi, tôi sẽ thật sự tức giận! Ttôi đã nhìn anh nhiều năm như vậy, đã sớm chết lặng với vẻ ngoài của anh rồi, không tức là sắc, sắc tức là không. Mỹ sắc gì đó đối với tôi mà nói chỉ là mây bay, đừng cố gắng dẫn dụ tôi nữa!" Cung Tiểu Kiều lời nói chính nghĩa.
- --
Editor: Không dịch bản kinh kia, chính là vì dịch ra sẽ không còn chữ "Hành Thâm" kia nữa, cho nên giữ nguyên, các cô muốn biết rõ hơn thì hỏi bác gồ nhé.