Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 69 : Cái này cũng không phải JJ của đàn ông...

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Trên tóc cô còn lưu lại mù thuốc khử trùng ở bệnh viện, vừa rồi lại vẫn luôn ho khan, nhất định là bị bệnh.



Vết thương trên mặt vẫn chưa mờ đi, Cố Hành Thâm cẩn thận chạm tay lên.



Da thịt cô nhóc này vẫn luôn non nớt, hình dung khoa trương một chút mà nói chính là vô cùng mịn màng, hơi hơi chạm vào cũng sẽ để lại dấu vết, huống chi là một cái tát kia.



Tại sao lại ra tay chứ!



Cô thấy Tiểu Nhu cùng Tần Nghiêu mới mất khống chế, tại sao ngay cả bản thân cũng mất khống chế theo cơ chứ!



Cố Hành Thâm cầm tay cô lên, thấy trên mu bàn tay của cô còn dấu kim tiêm truyền nước, còn có vết thương bị móng tay cô tạo ra.



Chân mày Cố Hành Thâm nhíu chặt, anh ngồi xuống, đưa lưng với mưa gió, thu gọn cô vào trong ngực, để cho cô lấy tư thế thoải mái mà ngủ, sau đó lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo khoác của cô, trên đó còn có một cái bấm móng tay nhỏ hình con ếch hoạt hình màu xanh lá cây.



Cố Hành Thâm nắm chặt bàn tay nhỏ bụ bẫm trắng noãn của cô, cẩn thận cắt tỉa từng cái móng tay giúp cô, bộ dáng nghiêm túc dường như đang làm một chuyện vô cùng thần thánh.



Nếu như cái thẻ trống kia không có thời hạn sử dụng, vậy anh chỉ xin đổi một lần tha thứ.



nhưng là, cô nhóc này bây giờ có lẽ hận chết anh rồi!



Nếu không thì sao có thể biến mất không chút động tĩnh, treo trái tim anh lên không trung mà ngược đãi.



Mặc dù lúc nhìn thấy cô vẫn tươi cười, tuy nhiên lại chỉ là cố gắng mạnh mẽ chống đỡ, chỉ có ở nơi này mới phát tiết trong chốc lát.



Mới mấy ngày không gặp, lại bệnh nặng đến vậy, cả khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cằm cũng gầy nhọn luôn rồi.



Cô luôn hiểu rõ, chuyện duy nhất cô có thể làm để tổn thương anh, chính là tổn thương chính cô.



Anh ghé sát môi cô, dừng lại, cuối cùng lại chuyển lên trán, trút xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.



-
Qua thật lâu Thẩm Nhạc Thiên mới cười gượng, "Anh, cái thân này của anh... Thật là non..."



Đường Dự gật đầu không ngừng, "Mỹ thiếu niên! Tiểu Kiều thích nhất chính là loại này!"



Hiếm thấy lão đại của bọn họ vì lấy lòng Tiểu Kiều lại có thể không tiếc mà tự hủy hình tượng!



Thật ra thì Cố Hành Thâm chỉ là vì đi lại trong trường học nên thay một bộ quần áo học sinh khá nhàn nhã này mà thôi.



Chỉ là, một câu kia của Đường Dự lại khiến anh chú ý, dường như Tiểu Kiều thật sự thích nam sinh loại hình này.



Bản thân quả nhiên là già rồi.



-



Bên trong phòng ngủ 303.



Cung Tiểu Kiều nằm dài trên bàn đau lòng chảy nước mắt, "Rốt cuộc là tên khốn nạn nào, chòi má, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào..."



Ôn Nhã một mặt đồng cảm, "Tiểu Kiều, đừng đau lòng nữa, sau này sẽ dài ra thôi..."



Doãn Hi Đệ mở hai bàn tay ra, "Không phải chỉ là móng tay thôi sao! Tớ cũng không có này!"



Hàn An Nại cũng tốt bụng an ủi, "Đúng vậy! Cái này cũng không phải JJ của đàn ông, ngắn một chút thì có làm sao đâu!"



Cung Tiểu Kiều.



Bé Hàn cô tốt nhất ngậm miệng lại cho tôi 0____0



Cô chỉ là đi tảo mộ một chút mà thôi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy thế mà lại phát hiện mười móng tay cô tỉ mỉ xử lý chăm sóc lại chẳng cánh mà bay!



Trong nghĩa trang này rốt cuộc có con quỷ biến thái nào, lại có sở thích kỳ quái ăn móng tay chứ!