Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 10 : Tọa ủng hậu cung
Ngày đăng: 10:21 18/04/20
Đoàn phim ‘Tử đấu’ được mời tham gia một chương trình giải trí, đây là ý của Quan Tĩnh Trác, nhân tiện giúp bọn họ hâm nóng thị trường một chút.
Chương trình này xem như giao lưu cùng nhà tài trợ, rất nhiều người trong đoàn phim phải góp mặt, nam có nữ có, bên cạnh nam nữ diễn viên không nói, ngay cả Đoàn Hàn Chi cũng phải đến.
Hơn nữa, chương trình này không giống các buổi giao lưu phỏng vấn thông thường, đặc biệt cho khán giả tùy ý đặt câu hỏi với các vị khách mời. Vì vậy, nếu phải đối mặt với những tình huống bất ngờ thì năng lực phản ứng của khách mời là hết sức quan trọng, thường xuyên bị xấu mặt khó xử là chuyện bình thường, ngay cả ngôi sao áo mũ chỉnh tề đôi khi cũng bị chỉnh đến mức chật vật không chịu nổi, khiến khán giả bên dưới bùng nổ cảm xúc, cao giọng trầm trồ khen ngợi.
Đoàn Hàn Chi vốn là người độc mồm độc miệng, nhưng theo y tự xưng thì là độc mồm độc miệng kiểu “cá tính ôn nhu, chả thích tranh chấp cùng kẻ khác.” Cho nên lúc nhận được thiệp mời, y liền trực tiếp ném vào thùng rác: “Loại sự kiện chơi nổi này không thích hợp với tôi.”
Ngụy Lâm xúi y: “Anh không đi thì Vệ Hồng cũng không đi. Trương Hi là nam chính thứ hai, nếu nam chính thứ nhất không đi thì cậu ta càng không có lý do để đi. Hứa Nhạn đi một mình rất kỳ cục, hơn nữa dù có Uất Trân nhưng chỉ với một nữ diễn thì không chống nổi cả bầu trời. Tôi với mấy trợ lý lên tivi biết gì đâu mà nói, chắc chắn sẽ ngồi đơ ra như khúc gỗ. Chẳng lẽ anh không sợ dân chúng trên mạng nói đoàn phim chúng ta toàn những lão nhà quê lần đầu tiên lên thành phố?”
Đoàn Hàn Chi lười biếng đáp: “Lão nhà quê thì sao chứ, lão nhà quê có phong vị riêng của lão nhà quê.”
“…Hàn Chi, khẩu vị của anh càng ngày càng nặng rồi.”
“Đâu có đâu có.”
Cuối cùng, Đoàn Hàn Chi vẫn bị ‘tứ đại thiên vương’ gồm Ngụy Lâm, thư ký, trợ lý cùng nhân viên đoàn phim chậm rãi áp giải đến trước cửa đài truyền hình.
Dẫn chương trình là một cặp chị em song sinh. Đại Song có vẻ hoạt bát, là mẫu người mơ màng vụng về, dễ bị khách mời lừa gạt; Tiểu Song chín chắn hơn, không nói thì thôi, một khi lời ra khỏi miệng nhất định là vấn đề vô cùng tàn nhẫn độc ác.
Đoàn Hàn Chi mặc một chiếc áo len màu xám giống như sinh viên ở các trường đại học Anh quốc, áo sơ mi không bâu màu tím bên trong, khuôn mặt đẹp như tượng đeo mắt kính gọng vàng. Rõ ràng là hồ ly kiêu căng cao cao tại thượng lại giả bộ ra vẻ thanh tú văn nhã, rất có phong độ của phần tử trí thức phong lưu.
Đại Song thét chói tai: “Đẹp trai quá, đẹp đến mức tôi không nhận ra luôn!”
Tiểu Song gật đầu: “Quả thật không nhận ra. Đây là Đoàn đại đạo diễn, lão nam nhân hơn ba mươi tuổi vừa hung ác vừa kiêu ngạo sao? Nhất định là nhờ công của nhân viên hóa trang rồi.”
Đại Song nhìn xung quanh tìm kiếm: “Nhân viên hóa trang đâu? Nhân viên hóa trang ở nơi nào, có thể giúp tôi trở về thời điểm mười tám tuổi không?”
“Ngay cả Đoàn đại đạo diễn còn có thể biến thành bộ dáng này, dù đem chị biến thành lolita mười tuổi cũng không thành vấn đề.”
Đoàn Hàn Chi hoành hoành tráng tráng ngồi ở ghế khách quý ngay trung tâm, hai chân thon dài giang rộng, đầy khí phách lười biếng quân lâm thiên hạ: “Nghe nói cô phát triển sớm, cô hiện tại với lúc mười tuổi có gì khác nhau đâu?”
Đại Song ngây ngốc gật đầu: “Có, khi tôi mười tuổi còn cao hơn ngài.”
Tiểu Song thừa cơ hội phát ra một trận cười như điên dại. Đoàn Hàn Chi tao nhã xoay mặt đi, ý tứ xem thường.
Đoàn Hàn Chi vốn không cao, thân người lại gầy, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng. Tuy y cũng đạt tới tiêu chuẩn chiều cao trung bình của đàn ông cả nước, thế nhưng đám tiểu sinh do y lăng-xê ai nấy đều cao hơn một mét tám.
“…Công ty.”
“Đến công ty phát hỏa để người ta chê cười à?”
Quan Tĩnh Trác không đáp.
“Chị biết em không vui, nhưng em là người sắp kết hôn, phải biết kiềm chế tính tình đôi chút. Ở nhà em là tam thiếu gia cao quý, khi kết hôn chính là chồng một người phụ nữ, chủ nhân một gia đình, sao có thể dễ dàng kích động như vậy?”
Quan Duệ bước xuống lầu, chỉ nghe tiếng giày cao gót tinh xảo đắt giá phát ra âm hưởng không nhanh không chậm trên nền nhà cẩm thạch. Nàng đi đến trước mặt Quan Tĩnh Trác, nói: “Tĩnh Trác, em là em trai chị.”
Nhận lấy cà-vạt từ tay Uất Trân, Quan Duệ tỉ mỉ thắt lên cổ Quan Tĩnh Trác: “Có đôi khi em oán hận chị, chị đều biết hết cả. Nhưng chị còn biện pháp nào đâu? Trong nhà này, em là em trai duy nhất của chị, nếu không vì em, chị có thể vì ai nữa?”
Quan Tĩnh Trác muốn nói gì đó nhưng chỉ cắn chặt răng, nửa ngày sau mới lên tiếng: “…Dạ.”
Quan Duệ ngẩng đầu nhìn Uất Trân, phân phó: “Tắt tivi đi.”
Uất Trân vội vàng đứng dậy, tắt tivi. Tiếng cười nói huyên náo của chương trình giải trí lập tức biến mất, trong đại sảnh chỉ còn sót lại bầu không khí trầm lắng, ngay cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất đều nghe được rõ ràng.
“…Nhưng mà, em hận y.” Quan Tĩnh Trác siết chặt vạt áo, đáy mắt toát lên nét thống khổ không thể che giấu, “Em thật sự… rất hận y…”
“Nếu em không yêu y, em sẽ hận y sao?”
Quan Tĩnh Trác cứng đờ người.
Quan Duệ vỗ vỗ lên ngực đứa em trai còn cao hơn nàng một cái đầu: “Nghe lời chị, hảo hảo kết hôn, hảo hảo sinh một đứa con. Uất Trân mấy năm nay phải chịu nhiều ủy khuất rồi, em nên đối xử với cô ấy thật tốt.”
Quan Tĩnh Trác đứng yên tại chỗ, không trả lời cũng không nhúc nhích, cơ hồ khí lực toàn thân đã bị rút cạn kiệt.
Quan Duệ quay đầu lại, “Uất Trân.”
Uất Trân lập tức đứng lên: “Dạ.”
“Hai hôm nay nhìn Tĩnh Trác gầy quá, em nhớ cho nó uống chút canh.”
Uất Trân nhanh nhẹn trả lời một tiếng “Dạ”. Khi nàng ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Quan Duệ thướt tha tiêu sái bước lên lầu, lưu lại bóng dáng cao sang hoa lệ.