Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 14 : Tôi vốn lạnh nhạt
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Nhất thời không biết nên nói thế nào, Đoàn Hàn Chi ngơ ngác nhìn con số khủng khiếp trên tấm séc, sau đó nhìn sang Quan Tĩnh Trác.
…Dĩ nhiên là nghiêm túc.
Quan Tĩnh Trác dĩ nhiên là nghiêm túc!
“Quan Duệ không phải chỉ cho tôi tiền, anh xác định anh có khả năng?” Đoàn Hàn Chi cười rộ lên, nụ cười lạnh nhạt kì quái, “Anh đủ sức không? Anh tình nguyện không?”
“Tất cả những gì Quan Duệ cho cậu, tôi đều cho gấp mười lần, chỉ cần cậu đồng ý trở về. Được chứ?”
Đoàn Hàn Chi cắn nhẹ đốt ngón tay, ý cười càng thêm nồng đậm: “Tôi có thể lý giải, anh là đang dùng tiền mua tôi sao?”
“Nếu cậu muốn nói vậy cũng được.”
“Thế nhưng anh như vậy khiến tôi cảm thấy rất lạ.” Đoàn Hàn Chi chậm rãi nói: “Quan Tĩnh Trác, anh hiện tại đã không còn là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch không chút quyền hành. Anh có tiền có thế, có thân phận có địa vị, trong giới nghệ sĩ tùy tiện chọn cũng được cả đám tuấn nam mỹ nữ, hẳn là không thiếu bạn làm ấm giường? Hơn nữa, Đoàn Hàn Chi tôi đã sớm không còn trẻ, hoa tàn ít bướm tàn hoa bại liễu, tính tình hư hỏng, nhân cách xấu xa, đáng giá để anh dùng nhiều tiền như thế mua sự trở về của tôi, sau đó hai người căm ghét nhìn nhau ư?”
Quan Tĩnh Trác trầm mặc không đáp.
Đoàn Hàn Chi hơi cúi người xuống, áp sát Quan Tĩnh Trác, ngôn từ giống như chậm rãi lướt qua đầu lưỡi, bởi vậy phá lệ ướt át phiến tình: “Chẳng lẽ… anh cảm thấy năm đó bị tôi ruồng bỏ, thật khó chịu thật mất mặt, cho nên hiện tại muốn nối lại tình xưa, đúng không?”
Quan Tĩnh Trác đột ngột lui về sau nửa bước, giơ tay giáng xuống một cái tát. Đoàn Hàn Chi bất ngờ không kịp đề phòng, té nhào trên đất, ho khan kịch liệt.
Quan Tĩnh Trác hoảng sợ, lập tức muốn đến gần Đoàn Hàn Chi, hối hận cùng bối rối lướt qua đáy mắt. Thế nhưng ngay sau đó, oán hận điên cuồng đã che phủ hoàn toàn tâm trí anh, khiến anh kiên quyết đứng yên.
Đoàn Hàn Chi ho đến đứt từng đoạn ruột, cơ hồ lá phổi cũng sắp văng ra ngoài. Y cúp gập thắt lưng, phần trán gần như chạm đến đầu gối, mỗi tiếng ho đều làm thân thể chấn động kịch liệt, cuối cùng bàn tay bụm miệng cũng trở nên co rút.
Quan Tĩnh Trác từ trên cao nhìn xuống: “Này…”
Đoàn Hàn Chi gắt gao che miệng, thanh âm ho khan từ trong ***g ngực phát ra nặng nề không gì sánh được, giống như đúng một giây sau lá phổi y sẽ vỡ nát, phun máu ra ngoài.
“…Cậu không sao chứ?” Quan Tĩnh Trác nhịn không được tiến lên: “Đoàn Hàn Chi? Cậu làm sao vậy? Sao lại thế này? Hàn Chi? Hàn Chi!–”
‘Rầm!’ một tiếng, Quan Tĩnh Trác ngã quỵ xuống, ngay sau đó trên lưng bị người ta hung hăng giẫm lên. Anh còn chưa kịp phản ứng, người kia đã tàn bạo kéo anh dậy, trực tiếp bồi thêm một cú đấm, thiếu chút nữa đấm gãy răng anh.
“Phi!” Quan Tĩnh Trác phun ra một ngụm máu hòa lẫn nước bọt, vừa thấy người kia là Vệ Hồng, ngay lập tức nhớ đến mấy lời đồn đãi, nói hắn và Đoàn Hàn Chi có mối quan hệ mờ ám.
Vệ Hồng ném Quan Tĩnh Trác đi, lướt ngang qua anh rồi bước nhanh đến chỗ Đoàn Hàn Chi. Quan Tĩnh Trác bị lửa giận công tâm, ôm Vệ Hồng vật ngã xuống, gằn từng chữ từng chữ một: “Cậu con mẹ nó cách xa y ra một chút!”
Đoàn Hàn Chi thở hổn hển, lớn tiếng phân phó:“Vệ Hồng, đập chết hắn cho tôi!”
Vệ Hồng đánh nhau không tồi, chẳng cần hỏi thêm liền tung ra một quyền, mặt Quan Tĩnh Trác bị đánh lệch sang bên cạnh. Hai nam nhân như hai con gà trống choai cậy sức, mào gà lông tơ dựng đứng, hung tợn nhìn chằm chằm đối phương.
“Hai người đang làm cái gì?” Đột nhiên, thanh âm sắc bén của Uất Trân truyền đến: “Dừng tay, mau dừng tay!”
Vệ Hồng thoáng phân tâm, Quan Tĩnh Trác mau chóng bắt lấy cơ hội, tung ra một cú đấm móc khiến Vệ Hồng lảo đảo nửa bước. Anh còn định đánh tiếp, Uất Trân liền nhào tới, từ phía sau ôm chặt anh: “Tĩnh Trác, đừng mà, đừng đánh nữa! Không phải anh nói với em anh đã quên Đoàn Hàn Chi sao? Mau dừng tay!”
Vệ Hồng chưa từng đến nhà Đoàn Hàn Chi, bởi vì Đoàn Hàn Chi căn bản rất ít khi về nhà. Căn phòng y thường ở chỉ là một nơi trống rỗng, đã thuê hơn nửa năm vẫn không trang trí, vật dụng ít vô cùng, ngay cả ấm nước còn không có.
Đột nhiên Đoàn Hàn Chi đối với nơi xa hoa về đêm ấy nảy sinh chán ghét, cho nên bảo Vệ Hồng lái xe đưa y về nhà.
Ngôi nhà này đồ đạc lung tung lộn xộn, phòng khách cư nhiên có sân bóng rổ nhỏ, nhưng phòng ngủ thì lại có cái giường lớn bằng gỗ khắc hoa lộng lẫy vô cùng. Đoàn Hàn Chi chỉ vào nó, nói: “Thấy không? Là tôi đặt người ta làm, mười bảy vạn.”
Vệ Hồng trầm mặc một lúc lâu, “…Để thuận tiện lăn qua lăn lại trên giường à?” Nếu không, một người cần gì ngủ trên cái giường lớn như vậy?
“Thuận tiện con mẹ cậu. Sau này tôi không cần kết hôn hả? Không cần sinh con? Không nuôi thú cưng? Xem như nuôi chó cảnh, cũng phải lên giường ngủ chứ.”
Ý niệm thứ nhất trong đầu Vệ Hồng chính là Đoàn Hàn Chi thế nhưng muốn kết hôn, người đã cướp mất ‘ấy ấy’ của hơn hai mươi năm trai tân của hắn thế nhưng muốn bỏ rơi hắn đi kết hôn, thế nhưng còn muốn sinh con. “Đạo diễn Đoàn, anh không thể kết hôn.”
Đoàn Hàn Chi bật cười vui vẻ: “Cả Quan Tĩnh Trác còn sắp có con rồi, tại sao tôi không thể kết hôn?”
“…Không thể chính là không thể!”
“Còn nói không thể nữa, tôi lập tức đi kết hôn.”
“Dù sao chính là không thể!” Vệ Hồng nóng nảy: “Anh kết hôn, tôi làm sao bây giờ?”
Lời lẽ Vệ Hồng nói ra đầy đanh thép, khiến Đoàn Hàn Chi nhất thời không phản ứng kịp: “Cậu làm sao bây giờ? Thì cậu kết hôn với người cậu yêu thương say đắm. Cậu không phải có bạn gái sao?”
Không thể nhịn được nữa! “Tôi không có!”
“Không có hay chưa có…” Người trẻ tuổi quả nhiên chẳng hề dự tính sâu xa, Đoàn Hàn Chi hoang mang khó hiểu.
Vệ Hồng nóng nảy đỏ mặt tía tai, gấp đến mức đi vòng vòng trong phòng: “Tôi không có! Chính là không có! Ngày mai nhất định phải dẹp cái giường này. Anh muốn bội tình bạc nghĩa với tôi, không có cửa đâu!”
Đoàn Hàn Chi dù đang rối loạn vẫn tao nhã lễ độ: “Tôi không ‘bội tình bạc nghĩa’ gì cậu hết.” Quy tắc ngầm không gọi là ‘bội tình bạc nghĩa’, đây là logic của Đoàn đại đạo diễn.
Thế nhưng Vệ Hồng đương nhiên không chấp nhận loại logic này, hắn giống như con chó hoang xem người đầu tiên cho hắn miếng ăn là chủ nhân, gào khóc một tiếng nhào tới, kiên quyết đem Đoàn Hàn Chi áp đảo: “Không được kết hôn! Nếu nhất định phải kết hôn thì gả cho tôi đi!”
Sắc mặt Đoàn Hàn Chi đen một nửa: “…Biến!”
“Nếu không tôi gả cho anh cũng được.”
“Cậu mặc áo cưới cô dâu!?”
Vệ Hồng thở hổn hển, hôn tứ tung lên mặt, lông mi, mũi, mắt, miệng Đoàn Hàn Chi, vừa hôn vừa cắn. Đoàn Hàn Chi bị nhột không chịu nổi, cười ha ha: “Ai ai ai! Đừng mà đừng mà, không kết hôn thì không kết hôn, ha ha ha… Buông tay, buông tay đi, tôi không thở nổi, ha ha ha…”
Đột nhiên, hô hấp của Đoàn Hàn Chi trở nên khó khăn. Thể trọng Vệ Hồng vốn không nhẹ, trực tiếp đè lên lá gan y, cơn đau buốt như kim châm trong phút chốc lan rộng khắp hệ thần kinh toàn thân.
Đoàn Hàn Chi mạnh mẽ ngồi bật dậy, một phen ném Vệ Hồng đi.
Đau đớn lấy lá gan làm điểm trung tâm, tựa như tia chớp phóng ra xâm chiếm lấy cơ thể. Thống khổ không dứt chẳng những không giảm bớt mà ngược lại càng thêm kịch liệt, Đoàn Hàn Chi còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã suy sụp ngã xuống.