Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 27 : Bản quyền bắc mỹ

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Thời gian đầu công chiếu ‘Tử đấu’, thông tin phản hồi rất tốt, đầy dấu hiệu khả quan, phi thường thuận lợi, ắt hẳn có hi vọng trở thành tác phẩm tiêu biểu trong Đoàn Hàn Chi hệ liệt.



Thế nhưng rất nhanh chóng, ‘Tử đấu’ đã dùng một tốc độ khó mà tin được, từ khắp đại giang nam bắc trong nước trở nên nổi tiếng ở tận nước ngoài!



Đối với tình huống này, bản thân Đoàn Hàn Chi cũng có điểm ngoài ý muốn.



Đoàn Hàn Chi là một đạo diễn thiên phú, tuy không được đào tạo chính quy, nhưng y đã học qua hội họa cùng biên kịch, đối với rất nhiều thứ phức tạp trong quá trình quay phim, chỉ cần có năng lực thì có thể nắm bắt được trực quan và tổng thể. Hơn nữa, điều đáng quý nhất ở Đoàn Hàn Chi chính là cái tâm y đặt vào bộ phim. Ngay cả khi bị sức mạnh thương mại khống chế phải khuất phục, không thể không quay những bộ phim nhạt nhẽo vớ vẩn, y vẫn không quên nêm nếm thêm gia vị nghệ thuật yêu thích của bản thân.



Nếu để Đoàn Hàn Chi được tự mình lựa chọn, y vốn không thích quay loại phim dùng tình cảm hóa thương mại hóa làm chất xúc tác tô điểm như ‘Tử đấu’. Y thích những bộ phim không nhiều lời thoại, giữa hai diễn viên chỉ là mạch nước ngầm đang tuôn trào, ngôn từ chỉ là thứ yếu. Y thích những hình ảnh cực độ tinh xảo nhưng không thích cốt truyện có quá nhiều đam mê lẫn thăng trầm.



Tuy nhiên loại phim ấy rất khó tiêu thụ, cho nên Đoàn Hàn Chi cũng ít khi quay, dù quay thì đa phần cũng là do y tự mình bỏ tiền đầu tư, thường xuyên thu về lợi nhuận không đủ bù đắp chi phí.



Thời điểm quay ‘Tử đấu’, đại khái y chỉ cho rằng đang quay một bộ phim giải trí, nhà chế tác muốn kiếm tiền, y cũng muốn kiếm tiền, ai nấy vui vẻ cả làng đón mừng năm mới. Cho nên, nhà chế tác không đầu tư quá nhiều chi phí, khi chọn diễn viên cũng không chọn ngôi sao — nếu thực sự phải chọn ngôi sao, cho dù Vệ Hồng vẫy đuôi với tần suất mười ngàn lần một giây cũng tuyệt đối không tới lượt hắn làm nam diễn viên chính.



Nhưng điều Đoàn Hàn Chi không nghĩ tới chính là, một bộ phim như ‘Tử đấu’ có thể đả bại hoàn toàn những bộ phim y từng quay trước đó. Số tiền thu về từ quyền tác giả cùng quyền phân phối, cơ hồ có thể thu hồi được hết chi phí!



Mà ngày đầu tiên công chiếu, doanh thu phòng vé đã trực tiếp lập kỷ lục trong năm!



Sau khi biết thông tin này, Đoàn Hàn Chi nhận được điện thoại của Quan Tĩnh Trác.



“Tôi muốn thông báo với cậu về chuyện bản quyền ở Bắc Mỹ đã xong.” Khi lái xe tín hiệu không tốt, vì thế thanh âm Quan Tĩnh Trác trong điện thoại có chút đứt quãng, “…Cả chuyện chia hoa hồng lẫn chuyện trả lại chi phiếu bồi thường hợp đồng của cậu nữa, chúng ta gặp mặt đi. Tôi hiện tại đang ở câu lạc bộ Kinh Thành.”



Đoàn Hàn Chi thờ ơ nhìn ra bên ngoài cửa xe: “Gặp cái gì mặt chứ? Không thích. Anh cứ trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng là được. Về phần chia hoa hồng vân vân, anh tìm trợ lý của tôi mà bàn bạc, nếu không ổn tôi sẽ gọi cho anh sau.”



“…Cậu sợ tôi à?” Qua mấy giây, Quan Tĩnh Trác đột nhiên hỏi một câu.



Đoàn Hàn Chi bật cười: “Tại sao tôi phải sợ anh? Anh là cái thá gì?”



“Nếu không sợ vì sao phải tránh tôi?”



“Bộ dáng anh xấu xí, tôi ngại bẩn mắt.”
“Quả nhiên cái gì?”



“Không có gì.” Đoàn Hàn Chi lạnh nhạt cười, đem ly rượu cuối cùng uống một hơi cạn sạch, “Cứ như vậy đi, tối nay gởi hợp đồng cho tôi. Tôi về đây.”



Đoàn Hàn Chi vừa đứng dậy, cơn choáng váng lập tức xông lên não bộ, trước mắt một mảnh đen kịt, cả người lảo đảo. Ngay kế tiếp, cơn đau đớn lan rộng khắp vùng bụng, tựa như dùng lưỡi dao sắc nhọn hung hăng moi sống nội tạng ra ngoài, Đoàn Hàn Chi đột ngột cúi gập thắt lưng.



Quan Tĩnh Trác vội vàng đỡ lấy y: “Hàn Chi, cậu làm sao vậy?”



Đoàn Hàn Chi một câu cũng không nói ra được, những cơn đau thế này ít nhất cũng phải hơn nửa phút mới từ từ lắng xuống. Trong ba mươi giây ngắn ngủi, sắc mặt y đã trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, cả người run rẩy như vừa mới xối nước lạnh giữa trời đông.



“Cậu bị bệnh?” Ánh mắt Quan Tĩnh Trác vừa khẩn trương vừa lo lắng, “Rốt cuộc tại sao cậu đột nhiên thành ra như vậy? Rốt cuộc có nghiêm trọng hay không?”



Đoàn Hàn Chi khoát khoát tay, còn chưa ngừng thở dốc thì di động đột nhiên vang lên, số máy dĩ nhiên là số nhà y.



Nhất thời không kịp phản ứng, Đoàn Hàn Chi còn tưởng là Hoa Cường cầm chìa khóa chạy đến nhà y, lập tức bắt máy: “Alo, ai đó?”



“Đương nhiên là tôi, Vệ Hồng!” Giọng nói của Vệ Hồng truyền ra từ trong điện thoại, “Đêm nay anh có về không, nếu về tôi sẽ nấu nhiều thức ăn hơn. Với lại, chiều nay tôi lên mạng đọc được mấy tin tức, tôi muốn hỏi anh phải làm sao bây giờ…”



“Tin gì? Cậu đi chơi gái bị người ta chụp được đăng lên mạng, hay say rượu lái xe bị cảnh sát bắt? Đừng nói với tôi là đánh phóng viên, đánh phóng viên không thành vấn đề, không đáng tội.”



“…Tôi chính là đánh phóng viên.” Thanh âm Vệ Hồng nghe cực kỳ mất mát, “Mấy trang web giải trí đều đăng tin, thời điểm lúc tôi còn đang quay ‘Tử đấu’…”



“Đánh không phải cũng đánh rồi sao, thật không bình tĩnh gì hết.” Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng “Hừ!” một tiếng, “Tối nay tôi về nhà ăn cơm, cậu nấu canh cho tôi, thanh đạm một chút nhé.”



Đoàn Hàn Chi cúp máy, vừa muốn bước ra ngoài, Quan Tĩnh Trác đột nhiên giữ chặt y.



Y quay đầu lại, chỉ thấy Quan Tĩnh Trác đang gắt gao nhìn y, trên mặt tràn đầy vô vọng, bi ai, thống khổ cùng không muốn, tựa như kim châm dày đặc mà bén nhọn, hung hăng đâm thẳng vào trái tim.



Phút chốc, Đoàn Hàn Chi cảm thấy trong mắt Quan Tĩnh Trác, thậm chí còn có sự phẫn nộ sâu sắc.