Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 42 : Khuyển thần về nước

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Ánh mặt trời rõ ràng xán lạn thế này, trong không khí lượn lờ hương hoa không rõ tên, dào dạt ấm áp như mùa xuân, ánh mắt Đoàn Hàn Chi lại lạnh lẽo tựa trời đông giá rét tháng mười.



Hành lý của Quan Tĩnh Trác cứ như vậy tùy tiện ném trên mặt đất, lúc rơi xuống còn tạo nên đôi chút bụi mù… Chỗ ngồi của xe lăn khá cao, khi anh cúi đầu quỳ xuống, đại khái chỉ tới ngang đầu gối Đoàn Hàn Chi. Sau đó, Quan Tĩnh Trác giơ tay lên, mạnh mẽ che mặt mình.



Đoàn Hàn Chi từ trên cao nhìn hắn, ánh mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”



Quan Tĩnh Trác trầm mặc một chút, “Tôi đến gặp cậu.”



“Vậy anh hiện tại gặp được rồi, có thể trở về.”



Quan Tĩnh Trác nhắm mắt lại, “Có thể đi cùng tôi không?”



Đoàn Hàn Chi dùng ánh mắt vừa có điểm thương hại vừa có điểm chán ghét yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu mới cất tiếng hỏi ngược: “Anh cảm thấy có khả năng sao?”



Quan Tĩnh Trác hơi lung lay đôi chút, đứng dậy xách vali lên. Nhưng anh không rời đi, chỉ đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn Đoàn Hàn Chi.



Ánh mặt trời từ phía sau chiếu tới, khiến cả người anh cứ như được bao phủ trong một tầng bóng tối, gương mặt mơ hồ, ngũ quan ảm đạm, chiếc bóng chiếu thẳng từ trên đầu anh xuống, thậm chí còn đem chiếc xe lăn của Đoàn Hàn Chi nuốt chửng.



“Tôi yêu cậu.” Quan Tĩnh Trác hơi dừng một chút, giống như muốn tìm ra từ ngữ có thể biểu đạt rõ hơn cảm xúc của anh lúc này, nhưng anh rõ ràng đã thất bại, chỉ có thể lặp lại thêm lần nữa: “–Tôi thật sự yêu cậu.”



“Nhưng anh càng yêu Uất Trân hơn.” Đoàn Hàn Chi an tĩnh nhìn anh.



“Tôi không yêu cô ta!”



“Anh yêu cô ta. Nếu không, vì sao anh muốn cùng cô ta kết hôn?”



Thanh âm của Đoàn Hàn Chi rất vững vàng, thậm chí lạnh nhạt, không hề có chút nào run rẩy, thế nhưng Quan Tĩnh Trác thì lại cả người run lên. Anh chăm chú nhìn Đoàn Hàn Chi, nhìn đuôi mắt mang theo hơi nước khuất sau những sợi tóc dài, nhìn sống mũi thẳng cùng gương mặt thon gầy, nhìn chiếc cổ thẳng không dao động, nhìn ánh mắt bình thản như đáy hồ sâu.



“Tôi…” Quan Tĩnh Trác chậm rãi nói, “Tôi từ buổi lễ đính hôn… chạy đến đây. Quan Phong bảo tôi không cần về nhà nữa.”




Tuy rằng thanh âm của hắn nghe qua không có gì khác thường, nhưng hắn có thể cảm giác được sau lưng mình, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng, ướt đẫm áo trong.



Đám phóng viên này đều là tinh anh, đương nhiên không ai tin tưởng hai nam nhân nằm chung giường, đắp chung chăn bông lại chỉ trò chuyện đơn thuần — nhất là Đoàn Hàn Chi nổi tiếng phóng đãng bất kham, nam nữ chay mặn không kiêng kị, chưa kể Vệ Hồng còn là loại hình y thích nhất.



Gã phóng viên kia còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi, thình lình bị một tiếng thét to cắt ngang: “Nhường đường một chút, nhường đường cho tôi một chút nào!”



Đám phóng viên quay đầu lại thì thấy mấy gã vệ sĩ đang che chắn cho Dung Khanh Khanh chen vào. Nàng ta mặc chiếc váy ngắn màu tím hiệu Chanel, chân mang giày cao gót, gương mặt tươi tắn dễ chịu như trái chín trên cành, dáng điệu rạng rỡ lắc người đi tới, nắm lấy tay Vệ Hồng, cười mỉm nói: “Nam chính thứ hai của chúng ta rốt cuộc đã về. Các bạn phóng viên đồng nghiệp, mọi người có thể không cần cho hắn mượn cớ để làm việc muộn hay không?”



Bị chen lấn, đám phóng viên chửi ầm lên. Nhưng mấy gã vệ sĩ ấy đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đầu tiên bọn họ tạo ra một con đường cho Dung Khanh Khanh cùng Vệ Hồng đi qua, sau đó kiên quyết xóa sổ con đường, đem đám phóng viên chặt chẽ khóa ở bên ngoài. Vì thế, Dung Khanh Khanh mang theo khuôn mặt tươi cười giả dối nhìn quét qua đám phóng viên một vòng, kế tiếp vênh váo túm lấy Vệ Hồng, nghênh nghênh ngang ngang rời đi.



“Mau mau mau buông…Mau buông tay ra!” Vừa thoát khỏi đám phóng viên, Vệ Hồng lập tức bắn ra xa ba thước, ôm lấy cột nhà run lẩy bẩy, “Không cần ở trước mặt phóng viên sờ mó tôi! Sẽ lưu truyền chuyện xấu đó! 55555 trong sạch của tôi!”



*55555: ‘5’ đọc là ‘wu’, nghe giống như tiếng khóc.



“Trong sạch của cậu hình như đã bị Đoàn Hàn Chi hủy lâu rồi. Cùng y lưu truyền, không bằng theo tôi lưu truyền, ít nhất tôi cũng là con gái.” Dung Khanh Khanh tay chống hông, tràn đầy khí thế nhìn chằm chằm Vệ Hồng “Cậu thành thật nói cho tôi biết, đừng xem tôi như đám phóng viên mà lừa gạt — cậu cùng Đoàn Hàn Chi thật sự là như thế?”



“…”



Vệ Hồng yên lặng gật đầu.



“Các người thật sự là loại quan hệ này?”



Vệ Hồng cắn răng, lại gật đầu.



Dung Khanh Khanh suy yếu ôm lấy trái tim, thở dốc ra một ngụm khí lạnh “Trời ạ, Đoàn Hàn Chi! Nữ vương điện hạ tối cao duy nhất trong lòng tôi, Đoàn Hàn Chi vừa ti tiện vừa lãnh khốc tuyệt luân! Y như thế nào lại coi trọng cậu, y như thế nào lại cùng cậu lăn qua lăn lại trên giường?”



Đột nhiên, đáy mắt nàng lóe lên tia sáng, cực kỳ hứng thú liếc xéo Vệ Hồng: “Chẳng lẽ… là cậu cưỡng bức y?”