Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 48 : Nghênh đón đoàn gia

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Đoàn Hàn Chi bước ra từ cửa VIP chuyên dụng, phía trước có tiếp viên hàng không tươi cười ngọt ngào dẫn đường, phía sau có hai tài xế xách hành lý, hai vệ sĩ bảo vệ cùng vài tùy tùng đi theo cầm dù che nắng, điện thoại di động, tạp chí trên chuyến bay, giấy chứng nhận thông hành,… Cả đoàn người thong thả bước đi, uy vũ dị thường.



Đoàn Hàn Chi đeo kính râm, che khuất nửa khuôn mặt, sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn phản xạ ra tia sáng. Trước khi bước xuống máy bay, vì để ứng phó giới truyền thống cùng đèn chớp máy ảnh, trợ lý đã đặc biệt thoa lên tí phấn hồng, trang điểm cho y, bằng không với số lượng đèn chớp này, hình ảnh hiện ra trên trang nhất mấy tờ báo giải trí ngày mai sẽ là cương thi.



“Ra rồi! Ra rồi!” Không biết ai là người đầu tiên hét lên.



Tựa như mồi lửa rơi vào chảo dầu sôi, ‘Ầm!’ một tiếng bốc lên ngọn lửa hừng hực. Đã chờ trước cửa sân bay mấy tiếng đồng hồ, hiện tại đám phóng viên liều mạng xông lên, thanh âm ‘tách tách’ của đèn chớp máy ảnh vang lên không ngớt, tựa như có bầy ong mật bay lượn, bao trùm hết thảy thanh âm khác.



Nửa khuôn mặt tái nhợt tinh xảo của Đoàn Hàn Chi giống như được điêu khắc từ băng tuyết, không chút thay đổi. Nhân viên sân bay căng thẳng thần kinh đến cực điểm, mau chóng chạy tới tách đám người ra. Hai vệ sĩ của Đoàn Hàn Chi lập tức xung phong mở đường, hộ tống y thoát khỏi đám người nhốn nháo.



“Xin hỏi đạo diễn Đoàn ứng phó thế nào với cấp trên trong vụ kiện ngài say rượu lái xe?”



“Xin hỏi đạo diễn Đoàn đối với sự việc lần này có cảm tưởng gì?”



“Xin hỏi đạo diễn Đoàn hiện tại thương tích thế nào, có để lại di chứng không? Có ảnh hưởng đến kế hoạch làm việc sau này không?”



“Xin hỏi đạo diễn Đoàn bộ phim điện ảnh xx còn hy vọng bấm máy đúng hạn không?”



……



Gương mặt bên dưới kính râm của Đoàn Hàn Chi nhìn không ra nửa điểm biểu tình. Nhân viên sân bay liều mạng chắn trước mặt đám phóng viên muốn ùa lên, lớn tiếng kêu gào: “Tránh đường một chút, tránh đường một chút đi, duy trì trật tự ổn định sân bay, duy trì trật tự ổn định sân bay nào! Mỗi người đều có trách nhiệm, mỗi người đều có trách nhiệm a!”



“Đùa gì chứ, đã đợi mấy tiếng rồi!”



“Chừng nào thì tổ chức họp báo?”
Chủ nhân thờ ơ ra lệnh: “Nghiêm.”



Vệ Hồng lập tức đứng im, mắt nhìn về trước, lưng thẳng tắp.



Chủ nhân gật đầu: “Hầu hạ gia* lên xe.”



*gia: cách tự xưng của người bề trên, tương tự như “ông đây”.



Vệ Hồng lập tức khom lưng cười hề hề, kính cẩn lễ phép đón nhận hành lý, máy tính, ba lô, mấy thứ đồ linh tinh vụn vặt, các loại giấy chứng nhận trên trời dưới đất, sắp đặt ổn thỏa hết sau cốp xe, rồi mới đi mở cửa xe, ân cần chảy nước miếng: “Kính mời đạo diễn Đoàn lên xe.”



Đoàn Hàn Chi nhìn trời, thở dài: “Chân đau, không nhấc lên nổi.”



Vệ Hồng một phen cúi người, ôm ngang lấy Đoàn Hàn Chi, vững vững vàng vàng dùng tư thế bế công chúa, trực tiếp đem y nhét vào vị trí phó lái, sau đó ngồi xuống bên cạnh, thắt dây an toàn.



Đoàn Hàn Chi choáng váng: “Cậu làm gì hả? Ban ngày ban mặt giữa đường lớn cậu làm gì hả?”



Vệ Hồng một bên liều mạng vẫy đuôi một bên dùng ánh mắt chờ mong phần thưởng nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi: “Gâu!”



Đoàn Hàn Chi một chưởng đánh bay đầu hắn, Vệ Hồng lập tức nổ đom đóm mắt, xoay tại chỗ hai vòng: “Gâu con mẹ cậu á! Ban ngày ban mặt đến kì phát tình? Muốn ăn hử? Còn không mau mở cửa xe, hộ chiếu của lão tử sắp bị thu hồi tiêu hủy rồi!”



Vệ Hồng ủy khuất xoa xoa đầu: “Hàn Chi, anh cũng không nhớ tôi…”



“Nhớ em gái cậu thì có! Ngồi mười hai tiếng liền trên máy bay, hiện tại tâm tình lão tử rất không tốt, cậu chú ý điểm này cho tôi!” Đoàn Hàn Chi lầm bầm, đem đôi chân thon dài gác lên đầu xe, sau đó thoải mái tựa người ra phía sau: “Còn không mau lái xe, đưa gia đến nơi nào dễ chịu khoan khoái!?”