Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 54 : Chuẩn bị quay phim
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Điện thoại của Vệ Hồng không ai nghe máy.
Trong một khoảng sân nhỏ thuộc đô thị tuyến hai cách xa thành phố B, vào thời điểm sáng sớm, trong nhà vẫn không có ai đi ngủ. Vệ mẫu vành mắt đỏ hồng đã khóc suốt một đêm trong phòng khách, Vệ phụ nổi trận lôi đình rít gào đến hơn nửa đêm, sáng sớm liền mở cửa, bước lên sân thượng hút thuốc. Vệ đệ đệ trốn trong phòng, tay chân luống cuống, chỉ có thể đem lỗ tai dán lên cửa, vụng trộm nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Oan nghiệt, oan nghiệt a!!” Từ sân thượng truyền đến thanh âm chửi mắng tức giận của Vệ phụ, “Đã làm ra chuyện ghê tởm như vậy, thế mà vẫn còn mặt mũi quay về!? Nói không chừng còn mang theo cái gì bệnh lậu cái gì bệnh AIDS, có phải muốn hại chết cả nhà lớn bé chúng ta không?”
Tiếng khóc của Vệ mẫu phát ra càng to hơn: “Lão già, ông nhỏ tiếng một tiếng! Ông không sợ mất mặt sao?”
“Đều là nhờ ơn bà dạy dỗ con cái!” Vệ phụ đẩy mạnh cửa, sải bước tiến vào phòng khách, hét lên: “Tôi đã bảo không cho nó đi làm diễn viễn gì hết, ở thời đại cũ của chúng ta ai thèm nhìn đến cái thứ đào kép ấy! Thứ nghề mạt hạng! Nhưng bà cứ bao che nó, nói cái gì nó muốn làm thì cứ để nó làm. Kết quả thì sao? Lúc trở về liền biến thành thằng đàn bà, đồng tính luyến ái! Thật sự mất hết mặt mũi lão già này! Phải chi từ đầu nghe lời tôi, để nó đến nhà máy tìm việc làm bình thường còn tốt hơn!”
“Ông có năng lực giúp con mình tìm việc sao!? Ông có sao!?” Vệ mẫu cũng thoáng cái bạo phát, đập mạnh ghế sô-pha đứng lên, “Con nhà người ta sau khi tốt nghiệp đã có cha mình hỗ trợ, đi quà cáp kẻ khác, tìm công việc thanh nhàn trong cơ quan, cuối tháng lại được phát tiền nọ tiền kia, ông có năng lực đó sao? Ông từng cho ba mẹ con tôi hưởng cuộc sống sung túc sao? Ông có tư cách gì đứng đây gào thét?”
Vệ phụ mất hết nét kiêu ngạo, nhưng lại không có biện pháp sửa miệng nhận thua, sau một lúc ngây ngốc sửng sốt liền dùng hết sức phất tay: “Bà đừng lái sang chuyện khác, mau chóng mang đứa con không có tiền đồ kia đến bệnh viện khám thử, nói không chừng là mắc bệnh tâm thần gì đó, làm gì có đàn ông bình thường lại thích đàn ông chứ!? Không phải lần trước bà nói có người bạn là vợ của bác sĩ trong bệnh viện tâm thần sao, tôi thấy nên mau chóng mời người ta một bữa cơm rồi nhờ người ta kiểm tra giúp nó…”
Vệ đệ đệ ở trong phòng có cảm giác lo lắng sâu sắc, suy nghĩ nửa ngày, vẫn không dám mở cửa bước ra nói với cha mẹ rằng: “Đồng tính luyến ái từ lâu đã không xem là bệnh tâm thần.”
Tuy là Vệ đệ đệ vẫn không có khả năng tự mình lý giải xem tại sao anh hai thích đàn ông, nhưng thân là một thanh niên khỏe mạnh phát triển từ một gia đình cổ hủ trong xã hội hiện đại, cậu vẫn có thể chấp nhận sự thật –anh hai cậu là người đồng tính luyến ái. Cùng lắm thì sau này không có con cháu thờ phụng, đâu phải chuyện gì nghiêm trọng!? Cũng không phải hút thuốc phiện, đánh bạc hay lạm giao, đồng tính luyến ái đối với xã hội không gây nên tổn hại gì. Bằng chứng là, ngay cả bạn gái của cậu còn nói “Đây là sự cống hiến dành cho áp lực giảm bớt dân số quốc gia”.
Cuộc cãi vã ngoài phòng khách vẫn tiếp tục, mẫu thân một lần nữa lải nhải chỉ trích phụ thân là nếu không phải không có chỗ dựa thì đã không có chuyện gì, phụ thân thì bày ra bộ dáng muốn gọi điện đến bệnh viện tâm thần. Thật sự không cần bước ra giải thích sao? Vệ đệ đệ cảm thấy hết sức do dự… Cậu là thanh niên trẻ tuổi, trên cơ bản đã từ bỏ ý nguyện cùng người thế hệ trước nối liền trao đổi. Những bậc cha mẹ ở độ tuổi này số người cởi mở rất hiếm hoi, tuyệt đại đa số tuy rằng nói xã hội phải phát triển, tư tưởng phải tiến bộ, nhưng trên thực tế vẫn đóng khung trong quan niệm phong kiến bất công đã thâm căn cố đế, trong một sớm một chiều căn bản không thay đổi được –Nếu cứng rắn muốn bọn họ thay đổi, chỉ càng tạo thêm đau khổ cho thế hệ trước cùng nôn nóng cho thế hệ sau mà thôi.
Đúng lúc này, di động của Vệ Hồng lại vang lên lần nữa trước cửa phòng vệ sinh.
Vệ Hồng bị Vệ phụ kiên quyết khóa trái cửa phòng, di động trong lúc không ai chú ý đã rơi ngoài hành lang trước cửa phòng vệ sinh. Đây đã là lần thứ ba điện thoại reo, Vệ đệ đệ bước tới, thoáng nhìn trái nhìn phải một chút, hết sức cẩn thận nhặt lên.
“Alo?” Một giọng nam trầm dễ nghe vang lên, âm tuyến tràn đầy cảm xúc, âm cuối hơi lên cao, vừa nghe đã khiến cho người khác cảm thấy đó là một người lạnh lùng, kiêu ngạo tự phụ.
Vệ đệ đệ một bên chú ý động tĩnh của cha mẹ, một bên khẩn trương ‘Alo’ một tiếng.
“Vệ Hồng hả, con mẹ nó mấy giờ rồi? Cậu không phải nói buổi sáng đáp máy bay về sao? Trên đường nhớ phải mua hai hộp súp hải sản sò điệp khô và hai phần sủi cảo tôm ở nhà hàng Khách Gia, đừng quên đó. Với lại sáng nay nhớ nhanh chóng đến phim trường thử vai, tôi thì không có vấn đề gì với cậu cả, nhưng mấu chốt là ba tên phó đạo diễn đều đang chờ cậu, tôi cũng không có biện pháp xử lý bọn họ. Nhớ kỹ cho lão tử đấy, đừng con mẹ nó bắt tôi leo cây!”
Vệ đệ đệ run rẩy: “Tôi…”
Giọng nam dễ nghe bên kia một chút cũng không cho cậu cơ hội chen vào: “Tôi vốn dĩ muốn đi đón cậu, nhưng phía bên này tôi đang mắc kẹt với thằng nhóc người nước ngoài, tôi thao a, tôi bị hắn chặn cửa. Vệ Hồng, tôi nói với cậu nhé, cậu nếu hôm nay không về, sau này khỏi cần về nữa, trực tiếp ngủ ngoài lề đường luôn đi.”
“Đạo… đạo diễn Đoàn Hàn Chi.” Vệ đệ để khẩn trương nói, “Tôi… tôi là em trai Vệ Hồng, tôi tên Vệ Hộc.”
“…” Đoàn Hàn Chi trầm mặc một chút. Năm giây sau, y tuyệt không khách sáo, thân thiết nói: “Cậu cái đứa nhỏ này thật là, sao không nói sớm với tôi một chút. Đem toàn bộ những lời tôi vừa nói quăng hết khỏi đầu cậu, sau đó đem di động đưa cho Vệ Hồng, ngoan.”
Tiểu cẩu Vệ Hộc vẫn chưa biến hình thành đại cẩu, bị khí chất nữ vương thâm hậu đã tích lũy mấy chục năm của Đoàn Hàn Chi hung hăng chấn động. Dưới bầu không khí uy nghiêm p lực, cậu cơ hồ lập tức theo phản xạ có điều kiện ‘Dạ!’ một tiếng, sau đó hỏa tốc lao đến gõ cửa phòng Vệ Hồng.
Trong phòng Vệ Hồng không ai trả lời.
Vệ đệ đệ lập tức khẩn trương, những cảnh tượng thường hay xuất hiện trong phim thần tượng Đài Loan như cắt cổ tay tự sát, nhảy lầu tự tử… liên tục hiện lên trong đầu cậu, cuối cùng biến thành người anh hai đáng thương vì hi sinh cho tình yêu chân chính mà đi tìm cái chết.
“A, không được đâu, anh hai!!! Tình cảm luyến ái chỉ là nhất thời, không thể coi thường mạng sống của mình nha anh hai!!!” Vệ Hộc sởn gai óc, chạy nhanh đi tìm cái ghế, cũng không nghĩ nhiều, mạnh mẽ đập một phát, kiên quyết phá cửa.
“Anh ấy muốn hợp đồng…” Louis nhìn chằm chằm Quan Duệ vừa từ ngoài cửa phòng bệnh vội vã chạy vào, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Quan Phong muốn hợp đồng đầu tư cho bộ phim kia.”
Quan Duệ sửng sốt, lập tức từ trong túi hồ sơ rút ra xấp hợp đồng dày cộp.
Quan Phong thở dốc một lát, hơi nâng ngón tay lên. Quan Duệ có điểm không biết làm sao, nhưng Louis mới nhìn lại hiểu rõ ý của Quan Phong. Hắn một phen rút hợp đồng khỏi tay Quan Duệ, chèn dưới bàn tay Quan Phong, sau đó đem bút máy nhét vào giữa những ngón tay Quan Phong.
Bàn tay Quan Phong luôn được bảo dưỡng chu đáo. Khớp xương rõ nét, thon dài trắng nõn, hình dạng thanh tú mà xinh đẹp, làn da không có nửa điểm tỳ vết, khiến người ta vừa nhìn thấy liền nhịn không được sinh ra hảo cảm trong lòng.
Thế nhưng bàn tay đã từng ký tên lên vô số hợp đồng quan trọng, tạo nên vô số truyền kỳ phòng vé, ngay lúc này đây, lại yếu ớt đến mức ngay cả một cây bút cũng cầm không được.
“Anh muốn ký tên sao?” Louis kề sát tai bên hắn.
Quan Phong khẽ gật đầu một cái.
Louis nói: “Được.” Sau đó hắn nắm tay Quan Phong, cảm giác được bàn tay kia đang run rẩy, cố gắng nắm giữ cây bút, từng nét từng nét, vô cùng chậm rãi ký xuống hợp đồng hai chữ ‘Quan Phong’.
Ngòi bút đang chuyển động ấy dường như mang theo một loại ma lực, khiến thời gian cùng không gian trong phòng bệnh tựa như ngưng đọng, tất cả mọi người nín thở, ngay cả tiếng một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Sau khi hạ xuống nét cuối cùng trong chữ ‘Phong’, Quan Phong nhẹ buông tay, “Cộp!” một tiếng, bút máy rơi xuống.
“Phong ca!” Quan Duệ quỳ rạp trước giường bệnh, gắt gao đè lên tờ hợp đồng, trong phút chốc lệ từ vành mắt được phác họa tinh xảo trào ra.
Quan Phong nhắm nghiền đôi mắt, tựa hồ hành động ký tên kia đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của hắn, thậm chí ngay đến sắc mặt cũng bắt đầu trở nên thảm hại tiêu tán.
“Nếu anh chết, tôi nhất định không bỏ trốn… Tôi nhất định sẽ tuân theo an bài của anh, ngoan ngoãn trở thành con tin cho gia đình anh. Anh yên tâm!”
Ngón tay Louis nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Quan Phong, thanh âm run rẩy kì quái, lại hết sức ôn nhu.
“Anh yên tâm, em gái anh, con gái anh, những người anh yêu thương… Tôi nhất định không để bọn họ bị thương tổn.”
Quan Phong mở mắt, nhìn Louis. Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên thoáng nở nụ cười. Nụ cười kia vô cùng rõ nét, thậm chí còn duy trì đến mấy giây, khiến Louis lập tức toàn thân cứng đờ, đến cả hô hấp cũng không nhớ.
Lần đầu tiên hắn thấy Quan Phong mỉm cười, nụ cười dành riêng cho hắn.
Nếu như Quan Phong chết, dựa theo sự an bài của hắn, Louis sẽ bị bắt làm con tin cùng lợi thế, bảo vệ bình an cho người nhà Quan gia. Em gái và con gái hắn đều an toàn không thương tổn, sự nghiệp Quan gia cũng có người kế thừa, bộ phim tiếp tục quay theo kế hoạch. Hết thảy những gì Quan Phong quan tâm đều không bị chút nào tổn thất, chỉ có một mình Louis phải trở thành vật hi sinh cho kế hoạch hoàn hảo của hắn mà thôi.
Nhưng Louis lại cảm thấy, chính mình hoàn toàn không hối hận.
Tất cả những người Quan Phong yêu thương, đều bình an toàn vẹn.
Mà hắn, ít nhất cũng có được nụ cười cuối cùng của Quan Phong.
Hắn cảm thấy mỹ mãn.