Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần
Chương 58 : Một con đường khác
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Giai đoạn chuẩn bị trước khi quay tuy rằng phức tạp, nhưng trên thực tế lúc bắt tay vào việc lại rất nhanh. Thể loại phim bom tấn hoành tráng thế này, thời gian quay càng lâu, càng tốn nhiều tiền. Đoàn Hàn Chi không dám đụng đến số tiền của nhà đầu tư bên Mỹ, cho nên liền giản lược mọi thứ.
Bất quá, nói đi phải nói lại, tiêu chuẩn giản lược của y chính là trước kia trong hộp cơm làm việc phải có hai quả trứng chiên, hiện tại chỉ còn một quả…
Thời điểm những phân cảnh chính đã hoàn thành, bắt đầu tiến vào giai đoạn hậu kỳ, đưa lên máy tính xử lý hiệu ứng 3D, một buổi chiều nọ khi Đoàn Hàn Chi đang quay ngoại cảnh dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đột nhiên nhận được điện thoại từ Quan Tĩnh Trác.
Đoàn Hàn Chi thoáng ngẩn người.
Y nghe nói Quan Tĩnh Trác đã sang Mỹ, sau đó cũng chưa từng liên lạc. Trên báo chí lẫn truyền thông, y đều không nghe tin Quan tam thiếu gia về nước, một chút động tĩnh cũng không có.
Di động vẫn không ngừng reo vang. Đoàn Hàn Chi dừng một chút, rốt cuộc nghe máy: “Alo?”
Trong điện thoại truyền đến thanh âm hơi khàn khàn của nam nhân: “…Alo, là tôi.”
“…” Đoàn Hàn Chi im lặng không nói.
“Có thời gian ra ngoài dùng một bữa cơm không?”
“Để làm gì?”
“Có chuyện…” Quan Tĩnh Trác thoáng ngập ngừng, “Có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Giữa chúng ta không có gì cần nói.”
“Cho tôi nửa tiếng đi.” Quan Tĩnh Trác hơi cười khổ, “Mười năm tình cảm, cho tôi nửa tiếng cuối cùng thôi.”
Đoàn Hàn Chi muốn cự tuyệt, nhưng lời từ chối không biết vì sao lại thốt không ra. Y là người tương đối mạnh mẽ, nghi ngờ đáng kể thế này khiến y không khỏi đôi chút căm hận sự do dự của mình, cuối cùng cứng nhắc đáp: “Được rồi.”
Trầm mặc thật dài bao trùm bọn họ, thoáng chốc, tiếng ve sầu giữa trưa hè nắng gắt vang lên từ nơi rất xa rất xa, mãi cho đến khi theo cơn gió chẳng còn vọng lại.
“…Mười hai giờ trưa mai, tiệm cháo ở ngã tư, lầu ba.” Quan Tĩnh Trác nói xong, nhẹ nhàng cúp máy.
Tối đó khi Đoàn Hàn Chi về nhà thì Vệ Hồng đã sớm nấu cơm, xào hai đĩa thức ăn chờ y. Trên bàn có nồi canh cá nấu măng, thời gian rất chuẩn, khắp phòng đều tỏa mùi thơm.
Phương pháp nấu canh này là do Vệ Hồng nghĩ ra. Một cái giá đỡ bằng thép không gỉ, bên dưới có một cái rãnh, bên dưới cái rảnh lại có một ngọn nến nhỏ; Bên trên đặt một cái nồi đất, nước canh được ngọn nến bên dưới cái giá nun sôi ở độ nóng vừa phải, không ngán không vụn, hoàn toàn vừa vặn.
Vệ Hồng là người phương Bắc, hắn trước giờ không uống canh cá. Nhưng sau khi Đoàn Hàn Chi bắt đầu dưỡng bệnh, y mỗi ngày đều phải uống một chén canh, đối với độ lửa nấu canh đặc biệt chú ý, Vệ Hồng liền vì y suy nghĩ ra biện pháp này.
Quan Tĩnh Trác lắc đầu: “Bây giờ không còn nữa.”
Tất cả mọi chuyện, đứa con trong bụng Uất Trân, ảnh chụp mười năm trước, những cảnh thân mật giả dối.
Mười năm chia lìa xa cách, mười năm đau khổ tương tư. Mười năm trằn trọc đau đáu, mười năm nhớ mãi không quên.
…Đều không địch nổi một câu, y đã có được cuộc sống y mong muốn.
*****
Thời điểm Quan Tĩnh Trác rời khỏi tiệm cháo, bên ngoài thế nhưng tí tách mưa rơi.
Khắp thế giới đều là màu xám, những người không mang dù nhanh chân bỏ chạy, nước mưa bắn tung tóe. Xe hơi từng chiếc chạy qua, lưu lại tiếng nước hối hả… Ngoài đường lớn đèn xanh đèn đỏ luân phiên thay đổi, mỗi người đều có con đường của mình, mỗi người đều thực vội vàng.
Quan Phong ngồi trên xe lăn ngoài hiên tiệm cháo, cách đó không xa là chiếc Bentley đen đang chờ. Quan Tĩnh Trác tiến lên hai bước, giúp anh trai mình che dù, sau đó phụ Hellen đẩy xe lăn, ba người dưới cơn mưa cùng chậm rãi đi về phía xe hơi.
“Như vậy, em đã nói rõ hết mọi chuyện rồi sao?” Lúc lên xe, Quan Phong hỏi.
Quan Tĩnh Trác lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
“Có ý gì?”
“Em không nói…” Quan Tĩnh Trác lên tiếng, “Nhưng mà, trong lòng em đã hiểu.”
Quan Phong nhìn anh một cái, nhưng không tiếp tục truy hỏi. Một lúc sau, hắn đột nhiên nói: “Nếu em thật không muốn cưới Uất Trân, anh có thể giúp em nói chuyện với lão thái thái.”
“…Chuyện này cứ để sau đi.”
“Em về lần này, quả nhiên hiểu chuyện hơn nhiều.” Quan Phong ngồi ở băng ghế sau, nhắm mắt lại: “Hôm nào có thời gian thì tìm luật sư đến, anh sẽ đem chút sản nghiệp của mình sang tên cho em.”
Rõ ràng là thứ trước đây muốn tranh đoạt đến cùng, nhưng hiện tại Quan Tĩnh Trác một chút cảm giác cũng không có, không vui vẻ lại càng không mất mát, giống như đơn thuần đang nghe chuyện xảy ra thuộc về người khác. Sau một lúc lâu, anh mới thản nhiên mỉm cười: “Bỏ đi anh hai, không cần nôn nóng. Anh quay bộ phim này cũng vất vả lắm rồi, người em trai như em không thể gây thêm cho anh phiền phức. Hiện tại, em cuối cùng đã có cơ hội báo đáp anh, em thật sự, thật sự rất vui mừng.”
Quan Phong cười rộ lên: “Anh em trong nhà, nói cái gì báo đáp chứ!? Mặc kệ thế nào, em đều là em trai của anh.”
Chiếc Bentley đen dưới cơn mưa lặng lẽ khởi động, rất nhanh biến mất nơi ngã tư đường mờ mịt.