Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 7 : Đính hôn

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Làm phóng viên điều cơ bản nhất là gì? — Nắm bắt tin tức.



Đúng, bọn họ cần hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, hiểu được cách khai thác nhược điểm của người khác, hiểu được làm sao phòng thân giữ mình, còn hiểu được làm sao tạo mối giao hảo tốt cùng đồng nghiệp, xưng anh gọi em. Nhưng quan trọng nhất, chính là phải nắm bắt tin tức, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa cơ bản nhất của phóng viên.



Trong phút chốc, tất cả đèn máy ảnh đồng loạt chớp lên, rực sáng chiếu thẳng vào nam nữ nhân vật chính — Đoàn Hàn Chi mặt không thay đổi cùng Uất Trân mỉm cười dịu dàng.



Uất Trân thân thiết cười nói với phóng viên: “Kỳ thật, sáng nay tôi đã trao đổi với đại diện công ty, cách nghĩ của đạo diễn Đoàn tôi hiểu rất rõ. Chuyện này là do mọi người hiểu sai ý nên tạo thành hiểu lầm. Đạo diễn Đoàn không phải không muốn hợp tác với tôi, mà là sợ tôi không cách nào diễn vai nữ chính thứ hai.”



Phóng viên ở vòng ngoài đưa microphone vào: “Tại sao vừa rồi đạo diễn Đoàn nói có cô không có y, có y không có cô?”



“Những người tính tình cởi mở sẽ nói năng thẳng thắn, nhưng có khi thẳng thắn quá sẽ dễ gây ra hiểu lầm. Đạo diễn Đoàn là nói trong kịch bản cũ có y không có tôi, có tôi không có y, chứ không nói kịch bản sau cũng giống vậy.”



“Vậy đầu đuôi chuyện này là sao?”



“Thật ra, đạo diễn Đoàn sợ tôi thích hợp với vai nữ chính thứ nhất hơn, nếu diễn vai nữ chính thứ hai sẽ có lúc xử sự tiêu cực lười biếng, hơn nữa còn sợ tôi bị đại diện công ty ép buộc nhận vai này.” Uất Trân vô cùng thân thiết vỗ vai Đoàn Hàn Chi, “Đạo diễn Đoàn đúng là lo lắng quá nhiều, tuy tôi đột ngột nhận vai nhưng cũng là do cấp trên công ty trực tiếp phân phó, về mọi mặt đều thỏa thuận hợp tình hợp lý.”



Phóng viên lập tức truy hỏi: “Cấp trên công ty? Là anh em Quan gia tự mình ra mặt đàm phàn?”



“Vâng, đúng là như vậy.” Uất Trân che miệng cười, còn chớp chớp đôi mắt được phác họa tinh xảo, “Bất quá nếu phải quan tâm chuyện này, chi bằng quan tâm chuyện tôi nhận vai nữ chính thứ hai. Khi tôi biết mình được nhận vai, tôi vô cùng hưng phấn. Tôi vẫn luôn muốn hợp tác cùng đạo diễn Đoàn, đáng tiếc nếu không phải bận đóng phim thì bận ra nước ngoài tuyên truyền, mãi không cách nào đạt thành tâm nguyện. Nay ông trời thương xót, trước khi tôi giải nghệ kết hôn lại có cơ hội hợp tác cùng đạo diễn Đoàn…”



Lời còn chưa dứt chung quanh đã nổi lên một trận ồn ào hỗn loạn, cơ hồ mỗi người đều khản giọng gầm rú: “Sao? Kết hôn?” “Vừa rồi mới nói kết hôn hả?” “Tin tức lớn! Mau đăng thành tiêu đề nóng! Mau lên!”



Tiếng máy ảnh vang lên liên tục, ánh đèn huỳnh quang chói lòa khiến người ta không cách nào mở mắt ra nổi. Trong vòng vây, Uất Trân mỉm cười vô cùng hạnh phúc, gương mặt ửng hồng: “Tôi nghĩ tin tức này vẫn là do chồng sắp cưới của tôi công bố thì tốt hơn. Tôi với anh ấy yêu nhau nhiều năm, cảm tình sâu đậm như người thân, cả hai đều nhìn nhận đối phương là người duy nhất trong kiếp này của mình. Anh ấy thật lòng yêu tôi, thường xuyên nói có thể gặp tôi là điều may mắn nhất cuộc đời anh ấy…”



Bỗng nhiên, có tiếng xôn xao từ phía sau truyền đến. Đám phóng viên quay đầu lại, chỉ thấy ngoài cửa lớn có rất nhiều vệ sĩ xuất hiện, vây quanh một nam nhân anh tuấn, khí thế hiên ngang, ước chừng khoảng ba mươi tuổi.



Thấy đoàn người tiến đến gần, một phóng viên có trí nhớ tốt vỗ đầu: “Đây không phải là tam thiếu gia Quan gia, Quan Tĩnh Trác sao? Quan Tĩnh Trác về nước rồi!”



Anh em Quan gia ít khi xuất hiện, tuy Quan Tĩnh Trác cũng có cổ phần ở công ty nhưng không bao giờ tham dự chuyện quản lý mọi hoạt động. Thời gian này rộ lên tin đồn đại tiểu thư Quan Duệ, người nắm quyền ở Quan gia muốn trực tiếp chăm sóc con mình nên quyết định nhường lại quyền quản lý, chắc hẳn đây là lý do Quan Tĩnh Trác giấu mặt nhiều năm phải lộ diện.



Đám phóng viên lập tức tránh đường, Quan Tĩnh Trác thản nhiên mỉm cười tiến vào giữa vòng vây, dưới ánh mắt hạnh phúc của Uất Trân nắm lấy tay nàng.



Tiếng máy ảnh cùng tiếng người sôi sục xung quanh như muốn chọc thủng nóc nhà: “Là Quan Tĩnh Trác! Hôn ước của Uất Trân cùng tam thiếu gia Quan gia có liên quan ư?”



Quan Tĩnh Trác đưa tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng. Hàng loạt câu hỏi lung tung khó khăn lắm mới nén xuống, thế nhưng tiếng máy ảnh cùng ánh đèn chớp vẫn khiến người ta chóng mặt.



“Hôm nay tôi muốn tuyên bố cùng mọi người ba chuyện.”



Cơ hồ ngay lập tức, toàn bộ âm thanh đều biến mất, tất cả mọi người nín thở, cổ vươn dài ra nghe ngóng.
Uất Trân ngẩng đầu tiêu sái bước đến trước mặt Đoàn Hàn Chi, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy vừa rồi ngài căn bản không hề liếc mắt nhìn.”



“Tôi không cần nhìn.” Đoàn Hàn Chi phớt lờ nàng, dài giọng hô: “Vệ Hồng!”



Vệ Hồng lập tức xuất hiện đầy trung thành và tận tâm.



“Vừa nãy diễn với Uất Trân, cảm giác thế nào?”



Uất Trân cắn chặt răng, trên mặt lại không chút nào biểu hiện. Nàng biết người thanh niên cao to trước mắt là nam diễn viên chính mới do Đoàn Hàn Chi lăng-xê, không có kinh nghiệm, là một người thành thật. Lần trước Đoàn Hàn Chi bị đánh trước cửa quán bar, hắn đã xuất hiện bên cạnh nhưng lại bị giới truyền thông trực tiếp bỏ quên.



Người mới thường hay bị khi dễ, nhất là người không có địa vị trong ngành giải trí lại dễ dàng bị nữ sắc chinh phục như tên tiểu tử còn chưa đủ lông đủ cánh kia, càng không bao giờ chủ động đắc tội với kẻ khác.



Vệ Hồng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Cảm giác không được tốt lắm, là lạ, không nhập vai như Sa Tuyền.” Kế tiếp, hắn đại khái nghĩ đến vấn đề mặt mũi Uất Trân, liền mười phần mộc mạc mỉm cười: “Bất quá, đây nhất định là vấn đề giữa tôi với Sa Tuyền, do tôi chưa kịp thích ứng thôi, ảnh hậu đương nhiên phải diễn cực hay.”



Đoàn Hàn Chi nghiêm túc gật gật đầu: “Cô nghe chưa, Vệ Hồng nói cực hay.”



Như để xác nhận, Vệ Hồng không ngừng gật đầu: “Ân, cực hay.”



“Chúng ta bắt đầu quay thôi.” Đoàn Hàn Chi hời hợt đứng lên, nắm kịch bản trong tay, “Mọi người, động tác nhanh lẹ lên, tranh thủ chiều nay quay xong toàn bộ phân cảnh của nữ diễn viên thứ hai, sau đó chúng ta có thể tập trung tinh lực, không bị quấy rầy quay những cảnh quan trọng còn lại.”



Sắc mặt Uất Trân đột biến: “Đạo diễn Đoàn, ý anh là tôi cùng Tĩnh Trác đang làm phiền các người?”



“…Nhân tiện cho biên kịch chút thời gian chỉnh sửa kịch bản. Sa Tuyền, cô về nhà phải chú ý học kỹ lời thoại mới, sau khi quay xong những phân cảnh của Uất Trân là tới lượt cô đấy.”



“Tại sao cô ta còn có lời thoại?” Uất Trân chỉ thẳng vào mặt Sa Tuyền.



Đoàn Hàn Chi chậm rãi đáp: “Bởi vì có nhân vật mới.”



“Cái gì nhân vật mới? Sao tôi không biết?”



“Là do tôi vừa mới quyết định, mười phút trước.”



Lồng ngực Uất Trân phập phồng kịch liệt, rất lâu sau mới lộ ra nụ cười lễ độ mà chán ghét: “Đạo diễn Đoàn, ngài thật là… Che chở tiểu cô nương này như vậy… Bất quá cũng đúng thôi, tiểu cô nương bộ dạng thật tươi ngon mơn mởn, là gì của ngài thế? Vợ chưa cưới đúng không?”



Quan Tĩnh Trác đứng cách xa mấy bước, hai tay đút trong túi quần, chăm chú nhìn không chớp mắt về phía bên này. Khi anh ta nghe Uất Trân hỏi “Vợ chưa cưới đúng không?” thì lập tức chuyển ánh mắt vào Sa Tuyền đứng bên cạnh Đoàn Hàn Chi. Gắt gao cắn chặt môi, miệng anh ta tạo thành một đường cong vừa nghiêm khắc vừa tàn nhẫn.



Đoàn Hàn Chi khoát tay lên vai Sa Tuyền, động tác tế nhị nhưng vô cùng thân thiết: “Nói gì thế, tiểu cô nương nhà người ta sao có thể tự nhiên trở thành vợ chưa cưới của tôi được? Mọi người đều là bạn bè, bạn bè cả thôi. Tôi lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm, bạn bè đâu phải chuyện hiếm.”