Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 27 :

Ngày đăng: 15:51 18/04/20


“Hức, bạn đừng như vậy mà....mình...mình sợ lắm..hức...”



Vũ Mị nhi lê hoa đái vũ chọc người thương tiếc, lại thêm cái khuôn mặt trắng như xác chết kia, không ai có thể kìm lòng trước một vẻ đẹp yếu đuối như thế.



“Hừ, thật đúng là quả đáng lắm rồi. Cô ấy có làm gì cô chưa mà cô ác miệng thế?”



“Đúng vậy! Chính mình không đẹp phải dùng tới son phấn thì chớ, còn nói xấu người ta. Hừ, cô được đi học cũng bằng thừa, đồ vô học!”



“...”



Vô số tiếng chửi rủa làm nữ sinh B thấy thực uất ức, ánh mắt cô đỏ lên, nhưng quật cường không để nước mắt rơi, chỉ đứng đó lắng chịu sự chỉ trích của mn.



“Snow à, cô ấy nói cũng có lý nha! Cách đây hơn một tháng không phải vẫn là nữ thần mông to sao? (0.0???)



Sao tự nhiên qua một thời gian ngắn như vậy mà có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế?”



Thanh Loan nhìn đám đông, nghi hoặc hỏi.



“Ân! Ngoại hình của một người chịu sự tác động của ba yếu tố.



Một là di truyền, hai là chế độ ăn uống tập luyện, ba là các yếu tố ngoại cảnh như sử dụng các loại thuốc kích thích, quan hệ tình dục, dao kéo linh tinh...



Ví dụ như chúng ta là nhờ chế độ ăn uống và gen di truyền, Vũ Mị Nhi cũng vậy, vòng ba của cô ta là di truyền từ Lâm Á.



Hơn một tháng trước cô ta vẫn giữ danh hiệu là thái bình công chúa nhờ vòng một cỡ A của mình, giờ như vậy chắc là đi sửa chữa rồi, trách không được biến mất lâu như vậy.”



Snow mặt không đỏ, khí không suyễn bàn luận về vấn đề nhạy cảm này, làm hại Tiểu Tuyết và Thanh Loan đỏ bừng cả mặt, tụi Richard bối rối quay đầu sang hướng khác, không nói gì.



“Nhưng mà....Cô nàng kia cũng không tệ a! Có lẽ nên giúp một tay, thuận tiện hạ uy phong của Vũ Mị nhi luôn.”



Bảo Bảo tà tà cười, ánh mắt lóe ra những tia sáng kỳ dị, nhếch môi nói.



“Ai nha! Cậu thật xấu tính nha Snow! Bất quá...tớ thích!” Thanh Loan nhìn cô cười gian trá cũng cong cong đôi mắt nói.



“Ủa? Gì mà xấu tính vậy? Mấy người thần bí quá nha! Không chịu đâu, người ta cũng muốn tham gia nga!”



Chị em song sinh họ Trịnh chạy lại góp vui, ý xấu nổi lên cánh tay cô nhõng nhẽo.



“Ân? Muốn chơi chung sao? Được thôi, tụi này đang muốn giải vây cho cô nàng kia, thấy không?



Và đùa bỡn nữ thần mông to một chút nữa, hai người muốn chơi chung thì phải ra sức chung nha!”



Snow lưu manh dạng nâng khởi cằm nhỏ của Trịnh Thùy My, bắn ra mị nhãn, chỉ chỉ phía xa đám đông nói.



Trịnh Thùy My đỏ mặt, vội gật đầu, không dám nhìn cô. Tà Mẫn Chí thấy thế hùng hổ lại ôm chầm cô nàng vào lòng, hôn cái chóc nói:“Snow! My My là của mình, không được mê hoặc cô ấy nha!”



“Ha ha ha!” Mọi người cười vang, Thùy My mặt càng đỏ hơn, Mẫn Chí thì đắc ý hất cằm.



“Ủa? Mà nữ thần mông to là ai nha?” Mika chớp mắt hỏi.



“Kìa!” Tạ Thủy Bình chỉ xa xa Vũ Mị Nhi nói.



“A? Nhưng tớ thấy không chỉ vòng ba mà vòng một cũng to lắm mà!” Mika lại chớp mắt khó hiểu.



“Ha ha ha!” Mọi người lại cười to.



“ Được rồi. Lets play!” Tiểu Tuyết vỗ tay hai cái nói.



“Ây da, ở đây có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?” Richard cười như không cười hỏi.



“A! Là mấy bạn du học sinh Anh, đẹp quá a!” Háo sắc nữ A nói.



“A...không...không có gì...chỉ là chút hiểu lầm thôi...bạn ấy không có bắt nạt mình đâu...”



Vũ Mị nhi vừa thấy giai đẹp là mặt liền đỏ lên, vội rặn ra vài giọt nước mắt, nhìn nữ sinh B sợ sệt lên tiếng.



Mn cảm thấy ả thật tốt, bị người bắt nạt còn giúp người ta, nhưng thật ra nếu nghĩ kỹ sẽ thấy thật ra không phải vậy.



Lời ả nói chẳng khác nào lời buộc tội cho nữ sinh B, làm mn hiểu lầm cô ấy dù chẳng làm gì sai, chỉ nhận xét tý thôi.



Kei nhếch môi cười, gật gù nói:



“Ân! Thật là một hiểu lầm vì tụi này nãy giờ đứng xem có thấy cô bị cô ấy bắt nạt đâu. Toàn là cô tự biên tự diễn thôi, may mà cô còn biết phân biệt đấy.”



Tử Đồng nói tiếp:



“Không là cô nàng này đã bị cô vu oan rồi. Thật giả tạo!”



“Ai nha, nè nhóc. Em nói gì vậy? Phải là thật trung thực mới đúng!” Tà Mẫn Chí lắc lắc ngón tay sửa đúng.



“Nha, phải rồi!”



Cả đám tự biên tự diễn không quan tâm đến ánh mắt người khác nên không thấy mặt Vũ Mị Nhi đã phát xanh, ngón tay bấu chặt vào da đến trắng bệch.



Mn bừng tỉnh, suy nghĩ lại vừa rồi mọi chuyện thấy đúng vậy thì không khỏi nhìn ả với ánh mắt khác.



Ả tức lắm nhưng nhớ lời mẹ dặn, cắn mạnh lên khóe môi khiến nước mắt chảy ra, vừa chạy vừa khóc nói:



“Hức, sao mn lại nhìn tôi như vậy chứ???? Hu hu hu.”



“Hừ, thật giả tạo!” Tà Mẫn Thiên khinh thường hừ lạnh nói.



“Thôi kệ cô ta đi!” Hoắc Kiến Minh hừ lạnh.



“Cảm...cảm ơn.” Nữ sinh B cúi đầu nói.



“Không có chi. Sau này chiêu ai chọc ai cũng đừng chọc cô ta! Không thì có khi chết lúc nào cũng không biết đấy, cô ta không phải dạng vừa đâu.”



Snow lạnh nhạt nhìn nữ sinh B nói. Cô nàng kinh ngạc, đứa con riêng đó có gì ghê gớm mà họ lại nói thế chứ?




“Em làm gì vậy? Còn kia là ai?”



Cô chỉ vào người một người nam nhân đứng ở cửa, ánh mắt trần trụi dán vào người cô.”Thanh Linh!”



Nam nhân lạnh lùng lên tiếng, âm thanh do tình dục mà ám ách, hắn cũng sải chân vào phòng, đóng cửa lại, gia nhập hội “giải nhiệt“.



Cô kinh ngạc, Thanh Linh? Là “chị” y tá đã chăm sóc cô ở bệnh viện cách đây 3 năm sao?



Tử Đồng biết người này cũng có liên quan đến cô vì cậu đã điều tra rồi, nên cũng rộng lượng cho hắn tham gia chung, dù không muốn.



Thực ra là sợ không cho thì cả hai phải tranh giành như bên kia rồi lại mất thêm thời gian nên đành chịu.



Tử Đồng ngón tay thon dài nơi nơi đốt lửa trên cơ thể cô, từ mỹ lệ khuôn mặt đến khêu gợi xương quai xanh, chạm đến cương hồng hai chú thỏ ngọc khi, dừng lại một chút, xoa bóp cho đã tay rồi tiếp tục cuộc hành trình.



“Ừm...”



Bảo Bảo rên nhẹ, “Thanh Linh” cũng lột sạch đồ, trèo lên giường, cúi đầu bên tai cô dụ hoặc:



“Bảo Bảo nga~ nơi nào nóng? Nơi nào khiến em khó chịu?”



“Ưm...bên dưới...Trước ngực rất trướng...ngứa nữa...bên dưới...cũng rất ngứa...nóng...như...là...như là có hàng ngàn..con kiến nhỏ đang đi tới đi lui vậy...hảo ngứa...hảo khó chịu....” Bảo Bảo say đến mù mờ, dựa theo cảm giác trả lời.



Ngón tay Tử Đồng chạm vào ngọt ngào u cốc, nơi đó sớm ướt đẫm một mảnh, cậu cười khẽ, cúi đầu, đưa lưỡi vào trong, bắt đầu trêu chọc.



“Ân...đừng....” Bảo Bảo co rụt hạ thể, nỉ non.



“Đừng dừng lại?” Đầu lưỡi khẽ ấn, Tử Đồng vặn sai ý hỏi.



“Ngứa....khó chịu...”



“Có nghĩ là chúng ta đến giúp em?” “Thanh Linh” hỏi.



“Ân! Thanh Linh, giúp em.”



“Như em mong muốn!” Khẽ cười, hắn ra hiệu cho cậu, Tử Đồng hiểu ý, rút ra đầu lưỡi, không chần chờ đem vị huynh đệ đã sớm trướng được phát đau của mình xông thẳng vào chật hẹp u cốc.



“A...đau...đi ra...ô ô...”



Vừa chạm phải vách tường, còn chưa xé rách thì cô đã khóc thét, may là phòng có cách âm nên mấy tên sói đói nào đó vẫn không biết gì.



“Ngoan, một chút sẽ không đau.” Thanh Linh ôn nhu hôn nhẹ môi cô, linh lưỡi chui vào miệng, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương, bắt đầu truy đuổi.



Dần dần phân tán sự chú ý của cô, tình dục chiến thắng, Tử Đồng nhân cơ hội phá tan bức tường mỏng manh mà cô nào biết.



Một cảm giác lạ lẫm truyền đến từ nơi hai người kết hợp, vừa đau đớn lại có chút thoải mái khiến đầu óc cô rối bù, miệng vô thức rên rỉ:



“Ân...a...ân ân...”



“Xong chưa?” Thanh Linh âm thanh lạnh lẽo truyền vào tai Tử Đồng. Âm thanh của cô làm hắn càng sưng to, khó chịu muốn chết mà tên nhóc này còn chưa xong? Muốn hắn nhịn đến chết à?



Cũng đã được 45 rồi, hắn thấy thực khâm phục bản thân mình vì đã nhịn được lâu như thế, nhất là còn nhìn người con gái mình yêu cùng một tên khác ái ân.



Mà tên nhóc này cũng kinh thật, nhìn là biết ngay là xử nam nhưng xử nam thường không trụ được lâu, tên nhóc này còn trụ được những 45 chưa bắn, và có xu thế tiếp tục...khá lâu.



Nó có thật là người không vậy? Hay là quái vật đội lốt người? [ =))) Mew: gần đúng rồi! Có ai đoán được Tử Đồng là gì không? ]



Cậu còn đang hưởng thụ cá nước thân mật, thực tủy biết vị, làm sao xong nhanh vậy được? Bèn nói:



“Cái này không phải muốn xong là xong được. Nếu anh chờ không kịp, có thể đi cửa sau.”



Đi cửa sau? Đâu phải hắn không muốn, chỉ là...hắn luyến tiếc cô chịu đau, đi cửa trước đã đau thế thì phía sau sẽ đau cỡ nào?



Tử Đồng là biết đến điều này nên mới khích thế thôi, tưởng hắn sẽ đợi cậu thêm chút nữa, dù gì nam nhân chiếm hữu dục là rất cao, đây lại là người phụ nữ đầu tiên của mình, còn là người mình yêu, hắn có thể nhường người khác sao?



Đáp án dĩ nhiên là...Không.



Tử Đồng rất đắc ý vì đã được làm người đàn ông đầu tiên của cô nhưng dường như cậu vui mừng hơi sớm.



“Thanh Linh” nhìn cô rên rỉ dưới thân cậu, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt bị tình dục thiêu đốt trở nên mê ly, lại nhìn cậu thỏa mãn gương mặt, nhìn nơi cô và cậu đang kết hợp, rốt cuộc nhịn hết nổi.



Đem Tử Đồng đẩy ngã, cô nằm trên cậu nằm dưới, hắn giữ chặt lấy cái mông tròn lẵn của cô, nói:



“Xin lỗi, anh nhịn hết nổi rồi.”



Dùng d*m thủy từ nơi hai người kết hợp bôi lên người anh em, lại xoa thêm nơi cửa cúc huyệt.



Một cái động thân liền đem gốc rễ tiến sâu vào trong cúc huyệt.



“A~”



“A?”



“A....”



Ba âm thanh vang lên, của hắn là sung sướng, của cậu là sửng sốt và của cô là đau đớn.



Cạch.



“Bảo Bảo....A?”



Cửa phòng chợt mở, bốn thân ảnh to lớn, TRẦN TRỤI, chen chúc đi vào, người dẫn đầu lo lắng gọi rồi chết điếng, thân hình cứng ngắc tại cửa.



Ba người phía sau tò mò ngó vô cũng sửng sờ, người bên trong và bên ngoài cứ đứng và nằm tò te nhìn nhau trân trân, cho đến khi...



“Đau quá....đi ra đi mà...”



Dù đã viết thử cảnh H vài lần nhưng thực sự Mew vẫn không có kinh nghiệm mấy, cảm thấy hai chương này không quá hay, mong mn thông cảm! >0