Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm
Chương 29 : Hiên ngoại! Kiếp trước của hắn!
Ngày đăng: 15:51 18/04/20
Đây là phần ngoại truyện viết về kiếp trước của nhóm nam chủ, nam phụ nha!
Chương này chủ yếu nói về Lê Tuấn Phong và Trần Hoàng Luật.
Xào xạc.
Gió thổi phất qua những bụi cỏ xanh rì, lộ ra hai thân ảnh cao lớn, cô tịch đang đứng thẩn thờ bên một gò đất đã um tùm những bụi cỏ xanh mướt.
“Cậu cũng đến để thăm cô ấy sao?” Người đàn ông có gương mặt anh khí nhìn người còn lại hỏi.
“Ừ!” Người đàn ông còn lại trả lời.
Vù vù.
Gió, lại thổi phất qua, đem lời nói của họ đưa đi thật xa, thật xa. Nhưng họ biết, dù có xa đến mấy cũng chẳng thể đến được nơi người con gái ấy.
Hai người đàn ông, hai suy nghĩ, nhìn gò đất nhô cao kia, cỏ đã mọc rậm rạp thế này rồi sao?
Đã bao lâu rồi họ không đến nơi đây? Một năm, hai năm, năm năm? Không biết nữa. Chỉ biết là rất lâu rồi.
Cúi người xuống, bàn tay trần túm những ngọn cọ vừa cao, vừa cứng, lại đầy xước mang rô lên, bắt đầu nhổ cỏ.
Đã 15 năm trôi qua rồi. Kể từ ngày cô ra đi.
.
.
.
.
.
“Luật, buông tay ra! Bảo Bảo là của tôi!” Tuổi nhỏ Lê Tuấn Phong nắm lấy một bàn tay nhỏ bé của cô, hung hăng trừng mắt nhìn người đối diện nói.
“Không, người phải buông là cậu mới đúng! Dì Hồng đã nói tôi là người được chăm Bảo Bảo! Cậu _ không có phần đâu.” Trần Hoàng Luật thản nhiên nhìn thoáng qua Lê Tuấn Phong nói.
“Cậu.... Dì Hồng....” Lê Tuấn Phong tức giận trừng mắt lại nhưng không biết nói sao để đốp lại nên uỷ khuất nhìn Vũ Thiên Hồng, thấp gọi.
“Ha ha ha!” Mn cười vang, Lê gia gia đùa:
“Uy, tiểu tử ngốc, lợi thế của cháu đâu rồi?”
“A! Hừ, đúng vậy. Tôi là vị hôn phu của Bảo Bảo, sao nào?” Lê Tuấn Phong đắc ý nhìn Trần Hoàng Luật táo bón mặt nói.
Hắn vui mừng nhìn bé lớn khôn, cho đến một ngày, bé về nhà, sà vào lòng Vũ Mị Nhi than thở:
“Mẹ, con thích một bạn trai trong lớp, bạn ấy đẹp trai lắm. Nhà cũng giàu nữa, cực kỳ thông minh nha!
Thế nhưng mà, bạn ý không thích con mà lại thích một con nhỏ khác, mẹ, con phải làm sao đây?”
Bé rất giống Vũ Mị Nhi, đặc nhất là phần tính cách và gương mặt, hệt như một khuôn đúc ra.
Đặc biệt là vẻ mặt khi nói về cậu bé nọ, háo sắc vô cùng, khi nói đến cô bé kia lại trở nên vặn vẹo, xấu xí đến bất ngờ. Khiến hắn vừa đi làm về nhìn thấy mà hốt hoảng, bước chân định đi vào nhà cũng cứng đờ tại chỗ, không thể di chuyển được.
Vũ Mị Nhi vuốt tóc con, vẻ mặt khinh thường, đôi mắt âm lãnh nói:
“Kệ mẹ nó, con phải đi cảnh cáo nó không được lại gần người kia. Nếu không được thì về bảo mẹ, mẹ xử nó cho con.
Nhưng mà tốt nhất là con hãy lợi dụng nó, làm bàn đạp cho con và thu hút cậu nhóc kia.”
Cô bé ngước mắt nhìn mẹ mình, ngây thơ chớp chớp đôi mắt không to mấy của mình nói:
“Mẹ, như thế nào gọi là lợi dụng người khác làm bàn đạp cho mình?”
“Ân! Để mẹ kể con nghe chuyện xưa của mẹ. Con có thấy năm vị anh tuấn tiêu sái ba ba của con không?”
“Ân!”
“Ừ, ngày xưa họ không yêu mẹ như bây giờ đâu, mà là yêu người khác cơ, là như thế này.....
Đó, con hiểu chưa? Bọn đàn ông rất ngu ngốc và trì độn trong tình yêu, họ không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Nếu chúng ta tranh thủ đúng thời cơ, chui vào chỗ trống được, ta sẽ chiến thắng.
Con thấy đấy, tuy mẹ rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp, nóng bỏng, dịu dàng, yêu kiều nhiều vẻ,...bla blo....nhưng vẫn không đẹp bằng ba con nhỏ kia, dù vậy, bằng tài trí thông minh của mình (Thực ra là của Lâm Á) mẹ đã tiêu diệt được tụi nó, thu phục năm người kia vào hậu cung của mình!
Thậm chí lừa họ suốt bao nhiêu năm trời, con xem, tựa như con vậy!”
Vũ Mị Nhi càng nói càng đắc ý, đến nỗi không nhận ra có người đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy tất cả, cuối cùng chốt một câu.
“Con?” Cô bé kinh ngạc chỉ vào mũi mình hỏi.
“Đúng vậy. Là con nha, con chính là.......”
Ả nhếch môi tha dài thanh âm làm cô bé khó chịu lay lay áo ả hỏi gấp:
“Là gì nha mẹ?”
“Là....”