Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 31 : Thiên phú thức tỉnh....muộn màng

Ngày đăng: 15:51 18/04/20


Cộc cộc cộc.



“Phong Nhi sao?  Vào đi con! “



Sau khi gõ cửa ba cái, từ trong thư phòng truyền tới giọng nói già nua của Lê gia gia.



Lê Tuấn Phong kinh ngạc nhưng rồi nghĩ tới khả năng đặc biệt của ông,  hắn cũng thản nhiên bước vào.



Trong thư phòng, Lê Tịnh ngồi trên ghế bành,  gương mặt mỏi mệt ngước mắt nhìn hắn:



“Tới rồi sao!”



Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, Lê Tuấn Phong lần này thực sự không hiểu hỏi:



“Gia gia,  ý người là sao? Con không hiểu! “



“Haiz, con tuy trên danh nghĩa là người kế thừa Lê gia ta nhưng kỳ thực không phải vậy! “



Lê Tịnh ánh mắt xa xăm trôi về quá khứ đau thương.



.



.



.



.



.



.



.



“Tuyền Tuyền,  con có chắc là muốn sanh đứa trẻ này? “



Lê Tịnh lo lắng hỏi Lê Ngọc Tuyền đang ngồi gọt trái cây cho Mn.



Nghe vậy, Lê Ngọc Tuyền dừng lại công việc, ngước mắt nhìn ông, kiên định nói:



“cha,  ý con đã quyết, xin người đừng ngăn cản con! “



“A~~~~Haiz! “



Ông không nói gì, thở dài thườn thượt.



“Ý trời, ý trời cả! “




“Aiz! Ta chỉ nói trước để con biết thôi. Thứ gì là của mình thì mãi là của mình, không phải thì có cố đến đâu cũng vô dụng thôi.



Có không giữ mất đừng tìm. Khi con bé yêu con, khi nó bị người thương tổn. Con đã ở đâu? Làm gì?



Con đã ở bên người khác, mà còn là người thương tổn nó nữa. Con không những không bảo vệ nó mà còn tiếp tay cho những người đó thương tổn nó.



Khiến thân thể nó vết thương luy luy, trái tim vỡ nát... Thậm chí là... Giết chết nó....



Ta xin con... Nó vì con đã ba kiếp rồi, chết ba lần rồi, con còn chưa hả dạ sao? Hay con muốn nó vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh nữa thì con mới vui lòng? “



Lê Tịnh cũng giận lắm rồi, ông đứng bật dậy, hét vào mặt hắn, gương mặt già nua đỏ bừng, ánh mắt đã ẩm ướt.



“Con... “



Lê Tuấn Phong á khẩu,  hắn không còn gì để nói...



Quả thật, những gì hắn đã làm không thể vãn hồi được.... Hắn có tư cách gì chứ? Nhưng mà... Hắn không muốn buông tay, hắn nhớ những kỷ niệm đẹp của cả hai.



Nhớ đôi mắt cô nhu tình nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé nhẹ vỗ về hắn, đôi môi ngọt ngào hôn lên môi hắn, dịu dàng thủ thỉ:



“Thiếp yêu chàng! Sẽ yêu và mãi yêu, chỉ khi nào chàng không cần thiếp nữa, thiếp sẽ không làm phiền chàng nữa. Sẽ bước ra khỏi cuộc đời chàng, mãi mãi. “



Còn nhớ khi đó hắn đã rất tức giận, đè cô ra suốt 3 đêm liền và nói:



“Sẽ không! Ngày ấy mãi mãi sẽ không tới. Trừ phi nàng bỏ ta! Mà ta sẽ không để chuyện ấy xảy ra đâu. “



Lời hứa hãy còn đó, cô đã thực hiện được nó, còn hắn? Hắn đã....



Chương kế:



“Anh tới đây làm gì? “



“Tôi muốn tìm Bảo Bảo! Cô ấy đâu rồi? “



“Bảo Bảo không phải là người như anh có thể gọi được! “



......



Oa oa oa. Ta vừa bị té xe. Cố gắng hoàn thành nốt chương này rồi ta phải tạm vắng bóng một thời gian nha.



????????????



Ta cũng không muốn xa các nàng đâu. Nhưng hoàn cảnh không cho phép, tay ta tạm thời không cử động được rồi, chắc phải mất một thời gian mới quay lại được.



Cố quá sẽ thành quá cố. Ta không muốn chét đâu. Vậy nên see you again everyone!