Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm
Chương 33 : Tiểu Bạch phát uy! Lần đầu giao phong (H)
Ngày đăng: 15:51 18/04/20
Chương này tặng riêng cho hai bạn là Kurumi19 va yuuricute12 nha! Vì hai bợn đã giựt được tem trong chương trước!
Vì tuần trước ko tặng thêm chương mới được nên tuần này mình đăng vào đầu tuần luôn! Sau khi kết thúc kì thi, nếu được mình sẽ tặng thêm một chương!
Chúc mn đọc truyện vui vẻ nha!
“Hử? Ý anh là sao?”
Kei một tay ôm lấy eo Bảo Bảo, khẽ hôn một ngụm lên môi cô, một tay không thành thật véo nhẹ cái mông tròn lẵn, nghi hoặc nhìn hai người Richard hỏi.
“Thì là.... “
Bảo Minh vẫn nhìn chằm chằm hai con rắn nhỏ đang le lưỡi bên cổ Bảo Bảo, lo lắng kể lại chuyện vừa nãy. Thỉnh thoảng còn không quên trừng mắt nhìn bàn tay không an phận của Kei.
“Hả? Bảo Bảo có khả năng giao tiếp với động - thực vật mà! Làm sao có thể bị chúng cắn được!
Chưa kể hai đứa nhỏ này còn là khế ước thú của cô ấy nữa! “
Rốt cuộc đã hiểu nỗi lo thừa thãi của cả hai, Kei cười xòa giải thích.
Nhưng lời này vào tai Bảo Bảo lại như lời tuyên án tử hình cho cô, thầm kêu rên trong lòng thôi xong, lần này chắc lại ba ngày không được xuống giường cho coi.
Còn với hai người Richard lại như sét đánh ngang tai, nói như vậy... Nãy giờ cô đều là trang sao? (đóng kịch ý).
Hại họ lo nhiều thế, trong mắt cả hai toát ra hai ngọn lửa nhỏ, Richard kìm nén lửa giận hỏi lại lần nữa:
“nói như vậy... Ý cậu là nãy giờ cô ấy chỉ giả vờ lừa dối tụi này? “
“Ờ, chắc thế. Hồi đó lần đầu tiên tôi hôn cô ấy cũng gặp chuyện tương tự. “
Kei nhún nhún vai, thản nhiên nói, tay ôm chặt hai vai người nào đó lại, sợ chạy mất.
“Cậu cũng vậy? Như thế nào? “
Bảo Minh rất tò mò muốn biết, vì sao một kẻ với mn đều lạnh nhạt như hắn (Kei) khi gặp cô lại đột ngột trở nên mặt dày, vô lại thế.
“à, chuyện kể ra rất dài. Sau này có dịp sẽ kể cho mn nghe, nhưng mà... Mn ko định cứ thế bỏ qua đấy chứ?”
Ánh mắt ý bảo lướt qua thân thể mềm mại của cô, Kei ko có hảo ý cười thầm.
“Ồ, tốt quá! Cứ tưởng ba ngày nay chúng ta không tiết chế sẽ khiến cô ấy mệt mỏi! Không ngờ lại sức sống tràn đầy như vậy, không còn gì tốt hơn.
Lại đến chứ? “
Tử Đồng nãy giờ im lặng ngồi nghe đủ rồi, khẽ nhếch môi tà mị cười, choàng tay ôm cô vào lòng nói.
“Nhìn cái gì? Làm như còn ngây thơ lắm ý! Biến đi, đừng làm phiền tụi này! Tiểu Huyết, tiểu Bạch, tiễn khách! “
Kei vì chậm chân không chiếm được vị trí như ý nên rất xấu tính trút giận lên người Lê Tuấn Phong, còn không quên rủ thêm đồng bọn.
“tê tê~”
“xì~”
Hai chú rắn “nhỏ” nghe lời tiến lên, một mở cửa, một quấn lấy thân thể hắn, nâng lên cao, kéo ra ngoài phòng.
“a? Buông, súc sinh! “
Lê Tuấn Phong tức giận hét rầm lên, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, vô tình phóng thích sức mạnh.
Một luồng sáng màu đỏ đen tuôn trào quanh thân hắn, tấn công vào thân rắn của tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, tấm khiên ánh sáng, hào quang vạn trượng!”
Bảo Bảo lạnh giọng quát, tiểu Bạch khẽ cong đuôi, toàn thân bị một luồng sáng trắng bao bọc tạo thành lớp giáp kiên cố.
Lớp giáp va chạm với luồng sáng của Lê Tuấn Phong tạo nên âm thanh chói tai.
Bùm.
Nổ tung gây ra khói bụi mù mịt, một bàn tay vung lên, không khí kết thành băng bảo vệ mấy người Bảo Bảo.
Lê Tuấn Phong theo bản năng giơ tay lên bảo vệ cơ thể thì bị một dòng năng lượng mạnh mẽ bao phủ, không kịp đề phòng phun ra một búng máu.
Giới thiệu chương kế:
“Rầm”
“Hự! “
“Lê Tuấn Phong? Anh làm gì ở đây? “
Vụt.
“Đây là thứ năm đó tôi đã hứa với hai người! Từ đây chúng ta không còn nợ nhau! “
“Bảo Bảo.... Em... Khụ, em nỡ lòng nào... “
Cầu vote, comment nha!????