Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 37 : Vũ Mị Nhi trở lại

Ngày đăng: 15:52 18/04/20


Từ chương này Vũ Mị Nhi sẽ lên sàn lại nhé! Và đã lợi hại hơn xưa rồi  nên mn ko cần phải buồn vì việc nàng ta não teo, không đấu được với Bảo Bảo nữa đâu.



“Hà! Thơm ngát luôn! Kiểu này thì mình sẽ sớm lấy được trái tim của đám nam nhân kia thôi! “



Trong nhà vệ sinh trường, một thân hình nóng bỏng của một cô gái đang đứng trước gương làm dáng, cô ta xịt một chút nước khử mùi hôi miệng rồi thở nhẹ lên tấm kính, hài lòng lẩm bẩm.



Liếc xuống bộ ngực đồ sộ của mình, cô ta cởi vài nút áo ra, luồn tay vào ngực nhẹ nhàng xoa bóp trong chốc lát.



“a... A....ân... “



Rất nhanh, bộ ngực sữa vĩ đại của cô ta liền nhanh chóng trướng lên, ửng đỏ, khoái cảm tập kích khiến cô ta nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng.



Liếc nhìn cửa nhà vệ sinh đã đóng chặt, cô ta thoải mái ngồi lên bồn rửa tay, giang rộng 2 chân ra, kéo chiếc quần lót ren màu đen trong suốt xuống, thở gấp.



Nơi đó sớm thủy triều tập kích, ướt át cả một vùng, thật nhầy nhụa, nhớp nháp.



Ngón tay thon dài với vào trong cánh hoa đang mấp máy, cô ta đưa đẩy nặng nhẹ rất điêu luyện, dường như đã từng làm chuyện này nhiều lần rồi nên chỉ cần tìm một lát liền thấy nơi nhạy cảm nhất của mình, ấn ấn vài cái.



“A... A... Phong... Diệp.... Hào... A... Cho em....a... Tuyệt quá... “



Cô ta cứ thế an ủi mình, miệng phát ra dâm ngôn uế ngữ, thở hổn hển rút vào chọc ra ngón tay liên tục.



Phụt.



“a... Aa...”



Một dòng nhũ bạch gì đó từ hoa huy*t bắn ra, cô ta xụi lơ trên bồn rửa mặt thở gấp.



Cứ nằm như vậy khoảng 15, khi nghe thấy âm thanh từ xa, cô ta cố đứng dậy, rủa thầm:
Một nữ sinh có mái tóc đen dài, xỏa tung bối rối trả lời rồi hỏi.



Trong mắt lóe lên tia độc ác cùng chột dạ, ả vẫn bình tĩnh cười đáp:



“Ko, mình không nghe thấy gì cả. Có lẽ bạn ấy nghe thấy là tiếng mình đau bụng.... Kinh... Xin lỗi nha, làm phiền các bạn rồi. “



Khi nhắc đến đau bụng, ả đỏ bừng mặt rồi lí nhí nói, giọng ngập ngừng, hai tay xoắn vào nhau rất đáng yêu khiến 2 nữ sinh nọ ko nói gì nữa.



Chỉ cảm thấy ả rất đáng yêu và đáng thương, lại còn thiện lương nữa. Đã bị vậy rồi còn lo lắng và xin lỗi người khác. Aiz, vậy mà có nhiều đứa mất nết, vô giáo dục, rảnh rỗi sinh nông nổi đi nói xấu ả, thật đáng ghét mà.



Lời đồn đúng là không thể tin tưởng được.



“Ko, không sao. Là lỗi của tụi mình. Thật có lỗi, bạn đã bị bệnh khó nói còn làm phiền bạn nữa.... Tụi mình... “



“không sao, mình hiểu mà. Thôi, mình cũng xong rồi, mình đi trước đây. Tạm biệt. “



Ả nở một nụ cười tự cho là đáng yêu nhất nói, rồi vẫy tay rời đi.



“Tạm biệt! “



Hai người còn đang choáng trước nụ cười của ả, ngơ ngác chào. Oa, người đẹp, tính cũng đẹp, công chúa Mị Nhi chào mình? Nói ra không biết ghen tỵ hết bao nhiêu người nữa a!



Còn Vũ Mị Nhi, sau khi rời đi, nụ cười thiên thần tắt ngúm, thay vào đó là sự khinh thường, lạnh lẽo.



Một lũ ngu ngốc, lo mà đi tung tiếng tốt cho tao đi. Tụi bay cũng chỉ có cái tác dụng đó thôi.



Hừm, bây giờ phải vào lớp S1 thôi, Mặc Thần,Thủy Bình, Mẫn Thiên, Kiến Minh, Mẫn Chí còn đang chờ mình nữa, không thể để các anh ấy đợi lâu được. Hi hi hi.