Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 61 :

Ngày đăng: 15:52 18/04/20


Bịch bịch bịch....



Phịch...



"A...a?"



Chạy vội vã trên con đường vắng vẻ, Lâm Á bị ngã phịch xuống đất, bà ta ăn đau xoa xoa đầu gối chảy máu rồi sợ hãi nhìn phía sau, thấy không có ai liền tập tễnh chạy tiếp.



"Mẹ, mẹcósaokhông? "



"Không, không sao. Tiểu kiệt, chúng ta..m chạy mau, không... là bọn chúng đuổi đến mất.... Mẹ đã mất... Mị Nhi rồi, không thể....mất luôn con được. "



Lâm Á nhịn đau, cắn răng chạy tiếp, hổn hển nói.



"Ùm. Conbiếtrồi. "



Hai mẹ con nhanh chóng chạy vội về phía trước, chẳng bao lâu sau, căn nhà cũ kỹ, rách nát đã xuất hiện trước mắt họ.



Lâm Á vui mừng chạy vội vào trong, miệng hô to:



"Đại tư tế, cứu...cứu...chúng.....???"



Vừa mở cửa, cảnh bên trong đã khiến bà ta không thốt nên lời....



Căn nhà cũ kỹ, dơ bẩn nhưng vẫn có vài góc sạch sẽ, có bàn trà, giường ngủ tươm tất vẫn còn, chỉ là... nó nay được phủ lên một màu đỏ chói mắt.



Máu...trải rộng khắp căn phòng, xác của mụ pháp sư kia nằm dưới đất, trang phục rách rưới, thân thể bê bết máu.



Có một vết rạch dài từ cổ mụ kéo đến giữa hai chân, tim gan phèo phổi mất sạch,  ruột lòi cả ra, phần bụng bấy nhầy như bị dã thú cào nát.



Hai hốc mắt mụ bị đào ra, máu ở đó bị khô đen, chắc đây là bộ phận bị xử đầu tiên, mồm mụ đầy máu cũng rách toạc, hai hàm răng bị vỡ nát.



Um...nôn....



Lâm Á không chịu nổi ngã lăn ra sau, run rẩy nôn ói lung tung. Vừa nôn vừa nhớ tới hình ảnh mụ tư tế, chóp mũi thoáng qua mùi máu tanh ngọt càng làm bà ta thêm ghê tởm, ois kịch liệt hơn.



Không không không..... đại tư tế lợi hại như thế mà còn bị giết chết, vậy ta sống sao đây.....????



Lâm Á đau khổ nhớ tới 18 năm trước, khi đó Vũ Mị Nhi còn chưa ra đời, bà ta còn chưa gặp vợ chồng Vũ Thiên Hùng.



Khi ấy bà đương thuở xuân thì, tuổi 20 tươi đẹp, bề ngoài sáng sủa, học tập khá giỏi, gia cảnh tuy bình thường nhưng cũng không khốn khó lắm. Cha mẹ yêu thương nhau, hạnh phúc hài hòa.



Sau khi thi đậu vào một trường đại học nổi tiếng, bà bình an đoạt được nhiều học bổng và giải thưởng lớn, đỡ đần cho mẹ cha.



Ngoại hình xinh đẹp, học tập khá giỏi, tính tình tốt, tuy gia cảnh bình thường nhưng cũng không ít người theo đuổi. 



Nhưng khi đó cô chỉ một lòng muốn học tập, kiếm được công việc tốt để cha mẹ có cuộc sống tốt hơn nên không bận tâm.



Đến năm thứ hai của đại học, mọi thứ không còn bình thường như trước nữa, cô được một vị công tử của một tập đoàn lớn theo đuổi.



Ban đầu không bận tâm nhưng anh ta đã làm rất nhiều chuyện khiến cô dần rung động, không biết tự bao giờ đã yêu phải chàng công tử hào hoa ấy.



Họ đến với nhau trong sự ngưỡng mộ của nhiều cô gái và chàng trai. Tuy nhiên, có một số nghời lại không cho là vậy, họ dùng biểu tình xem kịch vui nhìn cặp đôi kia.




Lâm Á cũng điên rồi, nhìn thấy đứa con mình khó khăn lắm mới cứu lại được nay bị nó xé xác làm hai, làm sao không tức giận?



Như một con thú điên lao về phía ma sói, như hai con thú, dùng lực lượng nguyên thủy nhất, họ lao vào nhau, cấu xé nhau.



Người Lâm Á tỏa ra hắc khí nồng đậm khiến bà ta có móng vuốt sắc nhọn như đại bàng, răng sắc như răng cá sấu, đôi con ngươi đỏ ngầu tỏa sát khí. Đó là kết quả của việc lâu dài sống chung với ma vật_Tiểu Kiệt.



Móng vuốt và hàm răng của cả hai đồng thời cắm sâu vào cơ thể đối phương, điên cuồng cào cắn nhau. Dòng máu đen như cơn lũ phá đê ào ào chảy ra ngoài, kinh tởm, tanh tưởi.



Một nam nhân tà mị tay cầm ly rượu đế cao, lắc lắc chất lỏng màu đỏ bên trong 🍷, nhếch môi cười nói:



"Dã thú đấu với nhau luôn luôn hấp dẫn a!"



"Chúa thượng nói phải. Hai kẻ này khi thì mặn nồng bên nhau vì lợi ích, lúc lại sẵn sàng cắn giết nhau cũng vì lợi ích của mình. "



Một kẻ mặc áo choàng đen, thanh âm khàn đặc phía sau nam nhân nói, đằng sau hắn, còn vô số những kẻ mặc áo choàng đen như vậy, chúng vây quanh nam nhân kia như bầy kiến đang cung kính trước con kiến chúa vậy.



Nam nhân chỉ cười, tay đưa lên, toàn bộ chất lỏng màu đỏ đều nhập yết hầu hắn, một dòng máu đỏ tươi tràn ra khóe môi, càng hiển yêu mị, đôi mắt khát máu, đỏ rực trong bóng tối hàm chứa khinh miệt nhìn màn hình nơi hai con thú điên đang đánh nhau.



Quay lại với thực tại, Lâm Á và ma sói đánh nhau đã đến hồi kết, thân thể bà ta bị ma sói cắn phá, cấu,xé, cào không thể lành lặn như trước, trước ngực bị cáo rách cả mảng to, thấy cả xương trắng và thứ gì đó đang nhảy lên "bịch bịch bịch" như để chứng minh cho chủ nhân nó đã kịch liệt vận động quá sức.



Tóc tai trên đầu bị mất hơn phân nửa, có phần da đầu bị tróc da,chảy máu do ma sói giật mạnh.



Mắt mất một con, tay còn một cái, hai chân không còn, mũi gãy,mồm đầy máu tươi vẫn nhe ra cười khanh khách, bà ta điên rồi.



Ma sói cũng chẳng khá hơn là bao, lông trên người bị nhuộm thành màu đỏ đen, phân không ra là máu của mình vẫn là đối phương.



Cả người nơi đâu cũng bị xé rách một mảng hoặc to nho nhỏ. Mắt long sòng sọc nhìn Lâm Á.



Cả hai cứ thế nhìn nhau cho tới khi nghe thấy một giọng nói khàn đặc, âm u cất lên:



"Trận đấu kết thúc, vì hai kẻ các ngươi không đủ tiêu chuẩn nên chủ nhân quyết định.... các ngươi....phải CHẾT."



Dứt lời, từ trong ống tay áo bay ra hai cái tay khô quắt như khúc củi, bóp lấy tim cả hai.



Bẹp một tiếng, trái tim nát bét.



Trước khi chết, Lâm Á nhìn xác Tiểu Kiệt bị xé làm hai, chợt nhớ tới một câu chuyện mà cô rất thích khi còn ngồi ghế nhà trường  cấp ba_Chí phèo.



Trong cuối truyện, Chí từng nói một câu:" tôi muốn lương thiện, ai cho tôi lương thiện đây?" Rồi cùng Bá Kiến đồng quy vô tận.



Chí phèo là bị xã hội chèn ép, đùn đẩy mới đi đến con đường này, bản thân bà cũng vậy, là bị xã hội chèn ép như Chí. Chỉ là cách chết của cả hai khác nhau, của Chí còn chút ý nghĩa, còn giữ cho mình được trái tim vừa thức tỉnh, tuy muộn màng nhưng sạch sẽ.



Còn bà? Đến tận lúc chết mới nhận ra, mình dơ bẩn thế nào? Nghĩ tới Tiểu Kiệt, nó là sản phẩm cho sự ngu dốt của bà mà ra, nghĩ tới Mị Nhi, đó là công cụ để bà đạt được danh vọng, nghĩ tới đứa trẻ trong bụng Mị Nhi, đứa cháu ngoại của mình, nó cũng là một công cụ cho sự trả thù của bà, Lâm Á cười chua chát.



Ngày xưa mình khinh thường những kẻ vì lợi ích mà bán rẻ lương tâm, giết hại cốt nhục của mình, còn mình? Có khác gì họ đâu. Thực nực cười.



Cả hai trái tim ngừng đập, thân thể hai người trở về bình thường. Lâm á ngoại trừ thân thể be bét ra thi ì vẫn là con người, còn con ma sói kia cũng biến lại thành người, nếu Lâm Á còn sống chắc chắn sẽ nhận ra, đó là cha của Vũ Mị Nhi, tên người tình hắc đạo đại ca của bà ta.



"Một lũ ngu xuẩn. "Người áo đen miệt thị, hai bàn tay khô quắt vươn ra trong không trung,xé ra một thông đạo, nháy mắt mất hút, thông đạo biến mất, mọi thứ quy về bình thường, ngoại trừ bốn thi thể và máu me, đồ đạc tùn lum thì khá bt.



Khoảng 5" sau, Hắc Bạch Vô Thường vội chạy tới, tất cả đã quá muộn rồi.