Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1001 : Liên minh - Cô ấy là lính của tôi
Ngày đăng: 04:23 30/04/20
Hai người bước vào, bị nòng súng của chúng nhắm chuẩn.
“Hai vị, thật ngại quá, cần kiểm tra một chút.”
Một trong hai gã đó đánh giá Tề Tiểu Tô: “Tháo mũ xuống.”
Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh một cái, thấy anh khẽ gật đầu, liền tháo mũ đội đầu của mình xuống.
Đôi mắt của hai gã vũ trang đầy đủ đó liền sáng rực.
Chúng hoàn toàn không ngờ người đến lại là một cô gái trẻ đẹp như vậy.
Một mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt sáng hàm răng trắng, xinh đẹp như ánh trăng rằm, đôi mắt lấp lánh như sao trời làm chúng rung động.
Đẹp thật, đúng là rất đẹp.
Cho dù đang mặc chiến giáp, cũng có thể nhìn ra vóc dáng xinh đẹp quyến rũ của cô.
Hai gã trao đổi ánh mắt với nhau, muốn nhân cơ hội lục soát sờ soạng một chút.
Tuy không thể thật sự làm gì cô, nhưng có thể sờ một lượt khắp người cô cũng được.
Nhưng, chúng vẫn chưa kịp ra tay đã nghe thấy gã đàn ông còn lại nói: “Brien chắc đang đợi phải không?”
Trong lòng hai người họ sững lại, động tác cũng khựng lại.
Phải rồi, dẫn theo một cô gái xinh đẹp như vậy đến, chắc là dùng cô ta bàn điều kiện với đại ca rồi? Nếu bàn thành công, đây chính là người phụ nữ của đại ca, sao họ dám tùy tiện động vào chứ?
Không đúng, cho dù bàn không thành công, chỉ cần là người phụ nữ mà đại ca họ nhìn trúng, vậy cô ta cũng nhất định phải ở lại.
Mà cô gái này còn xinh đẹp như vậy, không cần suy nghĩ cũng biết đại ca của họ nhất định sẽ thích.
Nghĩ vậy cả hai gã đó đều cảm thấy sầu não vô cùng.
Nhưng bất luận thế nào cũng không dám tùy tiện động vào Tề Tiểu Tô.
“Được rồi, vào đi.”
Chúng không phát hiện, lúc đi ngang qua chúng, sự lạnh lùng trong mắt Vệ Thường Khuynh đã quét qua.
Brien ngơ ngác một lúc.
Là lính của anh ta?
Không phải đến tặng cho hắn ta sao?
Dường như biết được hắn đang nghĩ gì, Vệ Thường Khuynh mỉm cười, gằn giọng khẽ bổ sung một câu.
“Ngài Brien, không giấu gì ngài, con người tôi là một kẻ si tình, cô gái này với tôi tình sâu ý đậm, thế nên tôi đã dốc hết mọi tâm sức đưa cô ấy vào đội phi cơ chiến đấu, lần này tuy đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng vẫn không kiềm chế được phải đưa cô ấy theo.”
Phụt.
Tề Tiểu Tô vừa giận vừa buồn cười, cố nhịn có chút khó chịu, không nhịn được liền lên tiếng mắng trong đầu: “Vệ Thường Khuynh! Anh nói mấy lời gì vậy chứ!”
“Anh có nói sai sao?”
Anh và cô vốn có tình cảm sâu đậm, vốn không thể rời xa cô, vốn dĩ đi đâu cũng muốn đưa cô theo còn gì.
“Nói mấy chuyện này với người ta làm gì hả!”
“Bằng không còn đợi hắn có ý đồ với em sao?” Vệ Thường Khuynh không cho Brien đến cả một cơ hội thèm muốn, vừa đến liền trực tiếp mở miệng liệt cô vào phạm vi bảo vệ của mình.
Đây là cô gái của anh.
Chứ không phải đưa đến để làm gì cả.
Anh chưa từng nghĩ đến việc bảo Tề Tiểu Tô phải hi sinh nhan sắc của mình.
Anh làm vậy chỉ vì muốn đưa cô theo, muốn cùng cô kề vai tác chiến, thế thôi.
Nhưng, Brien đúng là có chút tức giận.
Nếu cô gái đến không phải là một cô gái xinh đẹp thì còn đỡ, bây giờ hắn đã bị Tề Tiểu Tô làm cho mê mẩn thế này, kết quả đối phương lại lập tức nói đây là người phụ nữ của anh ta, là lính của anh ta, rõ rằng cố ý nói với hắn, hắn chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn còn gì.
Đương nhiên hắn phải thấy khó chịu rồi.
Nhưng, chuyện cần bàn với Bành Khố Các đương nhiên quan trọng hơn một người phụ nữ nhiều, thế nên hắn chỉ có thể đè nén cảm giác khó chịu đó xuống.