Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 101 : Thiếu soái quá oách!
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
Cô vừa đỡ Long Đào đã biết ngay chắc chắn anh ta bị gài rồi, hẳn là bị người ta bỏ thuốc, vì trong khoảnh khắc đó, trọng lượng toàn thân của anh ta đều đặt lên người cô, suýt nữa cô đỡ không nổi.
Nhưng cô cũng biết rõ, Vệ Thường Khuynh nói xâm nhập sóng điện não của đối phương là chỉ Long Đào, nếu không lúc này anh ta sẽ không phối hợp như thế.
Có người ngăn cô lại.
“Tôi… chẳng lẽ ông chủ muốn đi toilet mà tôi cũng không thể đỡ ông ấy đi sao? Nếu ông ấy không đi, tôi không biết lát nữa liệu có phục vụ ông ấy cẩn thận không...” Tề Tiểu Tô ra vẻ sợ hãi nói, đồng thời còn liếc liếc về phía bên Hồng lão đại kia.
Ở bên đó có người tiêm cho Vạn Phúc đang quỳ giữa hai chân Hồng lão đại một mũi.
Tề Tiểu Tô biết, dù mình có giả vờ nghe lời đến mức nào, lát nữa chúng vẫn sẽ tiêm vào người cô. Trong xi lanh đó là gì thì không cần nghĩ cũng biết.
Cô lại nhìn về phía Đan Ninh Ninh, sau khi bị tiêm, hiện giờ hai mắt Đan Ninh Ninh đã mơ mơ màng màng rồi. Có hai gã đàn ông đang giở trò, sờ soạng trên người cô ta, còn có một người đang kéo quần áo cô ta. Một trong số đó giữ chặt mặt cô ta, uống một ngum rượu rồi dùng môi chặn lấy môi Đan Ninh Ninh, cưỡng ép cô ta nuốt rượu xuống.
Ánh mắt Đan Ninh Ninh mơ màng, không còn sức phản kháng, nhưng cô ta vẫn nhìn về phía Vạn Phúc, rất khó định nghĩa được vẻ mặt đó của cô ta.
Tề Tiểu Tô cảm thấy mình không có bản lĩnh để cứu Đan Ninh Ninh, bản thân cô còn khó mà giữ được, lúc này không phải lúc để cô làm nữ anh hùng.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô như bị đập mạnh một cái.
Đều là con gái cả, cô làm sao có thể để một cô gái tử tế rơi vào tình cảnh thế này chứ? Dù cô có chạy thoát được, thì sau này mỗi lần nhớ về ngày hôm nay, trong lòng cô chắc chắn cũng vẫn còn vết sẹo đó.
“Cứu cô ta đi!” Cô nói với Vệ Thường Khuynh trong lòng.
Khi nghe thấy giọng nói kiên quyết này của cô, tim Vệ Thường Khuynh như mềm đi. Lúc này mà cô vẫn còn nghĩ đến chuyện cứu người, sao anh lại…
Thích cô đến thế chứ?
Thật ra không cần Tề Tiểu Tô nói, anh cũng muốn đưa cả cô bé kia đi cùng. Là một quân nhân, làm sao anh có thể đứng nhìn một cô bé bị đẩy xuống vực thẳm được?
“Yên tâm, sẽ đưa cô ta đi cùng.”
Tôi đưa cô đi.
Trong cuộc đời của Đan Ninh Ninh, câu nói đẹp nhất chính là câu này. Rất nhiều năm sau, mỗi lần cô ta cảm thấy mệt mỏi hay vất vả trong công việc, cô ta đều nhớ lại ngày hôm nay, hình ảnh này, nhớ lại bốn chữ mà cô nữ sinh kia đã bình tĩnh nói với cô ta.
Tôi đưa cô đi.
Đây đã trở thành động lực cho Đan Ninh Ninh phấn đấu và bước lên phía trước trong những năm tháng về sau.
Nhưng lúc này, bước chân cô ta cứ hụt hẫng, nhẹ bẫng, căn bản không đi được.
“No.1.”
“Tôi biết rồi!”
Đầu Tề Tiểu Tô nhói lên, cả người rơi vào một vòng tay, cô nghe thấy Vệ Thường Khuynh nói.
“Để Hệ thống cố gắng đưa cô ta theo, tiêu hao nhiều năng lượng nên em sẽ hơi đau đầu. Em cứ yên tâm, yên tâm giao mình cho tôi, tôi sẽ đưa ba người ra ngoài.”
Cuối cùng Tề Tiểu Tô cũng hoàn toàn buông lỏng cả người.
Hiện giờ cô khá tin tưởng anh.
Hơn nữa, cô cảm thấy Vệ Thiếu soái lúc này thực sự rất oách!
Tuy anh đứng sau lưng cô, cô không nhìn thấy anh, nhưng giọng nói lạnh lùng quyến rũ của anh lại khiến cô rất có cảm giác an toàn!
“Đi!”
Hai người lập tức đi ra cửa với tư thế này.