Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1013 : Liên minh - Hơi căng thẳng trong lòng

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Trong đầu cô ta đột nhiên quét qua một tia sáng.



Trong giây lát tất cả đều rõ ràng rồi.



Người đàn ông trước kia đi bên cạnh Tề Vân Diên, chắc chắn chính là Vệ Thường Khuynh.



Thân hình tương tự, vẻ mặt tương tự.



Mũi tiêm thay đổi khuôn mặt.



Râu giả.



Cô ta ái mộ anh nhiều năm như vậy, lại không hề nhận ra anh.



Mạt Na bấm chặt vào lòng bàn tay mình, móng tay găm vào lòng bàn tay, rất đau, nhưng cô ta lại như không có cảm giác gì.



Vậy thì, lúc ở Vệ gia, Vệ Thường Khuynh đã tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện cô ta và bà Vệ làm rồi.



Mặt cô ta đột nhiên nóng bừng lên.



Nhưng cảm giác lúc này của cô ta là hối hận nhiều hơn. Nếu như lúc đó cô ta nhận ra anh, vậy thì cô ta cũng bằng lòng giúp anh, anh muốn làm gì, cô ta đều có thể giúp anh. Cướp phi cơ, đánh tinh tặc, cô ta đều có thể ở bên cạnh anh, thậm chí, thân phận của cô ta sẽ mang đến nhiều thuận tiện hơn cho anh.



Vậy thì lúc này, người đứng bên cạnh anh chắc chắn sẽ là cô ta rồi.



Cô ta đột nhiên tiến lên một bước, nhìn Vệ Thường Khuynh, nói: “Chuyện này giao cho em đi, em đi làm, đến yêu cầu toà án quân sự phúc thẩm...”



Thủ trưởng đột nhiên cau mày lại.



Mạt Na đây là đang tranh biểu hiện với Tề Vân Diên à?



Trước khi Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh vẫn chưa lên tiếng, ông ấy lạnh lùng nói: “Không cần đâu, những thứ Vệ Thiếu soái và Tề Vân Diên mang về này đã đủ sức làm chứng cứ rồi, tôi sẽ đích thân nói với tòa án quân sự bên kia, để bọn họ trực tiếp lật lại bản án.”



Lời này vừa thốt ra, cuối cùng cũng khiến cho Vệ Thường Khuynh và Tề Vân Diên đồng loạt nhìn về phía ông ấy.



Bị ánh mắt mang chút cảm kích của Tề Vân Diên nhìn, Thủ trưởng đột nhiên cảm thấy có chút xíu căng thẳng.



Không biết tại sao, ông ấy hy vọng có thể làm gì đó cho cô.




Tướng quân Mali lập tức phất tay, nói: “Họ Vệ kia, cậu cứ đi đi, giao thằng cháu này lại cho tôi!”



Thấy ông ta đảm bảo như vậy, Vệ Thường Khuynh yên tâm rồi.



Mặc dù trước kia Tướng quân Mali thường xuyên đối đầu với anh, nhưng anh vẫn tin rằng ông già này thật sự có bản lĩnh, ít nhất có thể xử lý tốt Brien, sẽ không để người khác phản động.



Cho nên anh lập tức gật đầu đồng ý.



“Chúng tôi sẽ lái những chiếc phi cơ này trở về căn cứ.” Anh nói rồi xoay người: “Hai ngày, thời gian hai ngày đủ rồi chứ.”



Không đủ cũng phải đủ, anh sẽ không gánh cái tội danh phản quốc này lâu như vậy nữa đâu.



“Đủ rồi.” Thủ trưởng gật đầu.



Mạt Na thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Vân Diên đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt xoay người đi về phía phi cơ, cô ta cắn môi dưới.



Cô ta không mở miệng nói gì nữa, nhưng trong mắt lại lóe lên một ánh mắt không từ bỏ.



Mười hai chiếc phi cơ bay khỏi tòa nhà Bộ chỉ huy.



Bên căn cứ nhanh chóng đưa tin lại rằng phi cơ đều đã quay về cả rồi.



Nhưng lúc đội một trăm bộ đội đặc chủng đạn đã lên nòng vây tới, lại phát hiện trên phi cơ không có một bóng người, đều là tự động bay trở về.



Một sĩ quan nhận được tin tức giận đến lật bàn.



Hắn vốn dĩ nghĩ có thể giả như không nhận được bất cứ mệnh lệnh gì của quân đội, vẫn coi bọn họ như bọn trộm cướp lấy trộm phi cơ mà trực tiếp bắt mấy kẻ ngay tại căn cứ rồi nói sau, đến lúc đó cho dù là giết chết mấy người, cũng vẫn có thể thoái thác được.



Nhưng con hồ ly Vệ Thường Khuynh này lại không hề tiến vào căn cứ phi cơ lấy một bước.



Không chỉ có hắn, Tề Vân Diên cũng chạy mất rồi.



Để lỡ cái cơ hội này rồi, Thủ trưởng và Bộ chỉ huy bên kia chính thức thông báo xuống, bọn chúng sẽ không tiện ra tay nữa.



Lúc này Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đã trở căn nhà số E8076 ở Thiên Vực rồi.