Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1018 : Liên minh - Thành cục diện như vậy

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Phương Viện Viện nói rồi ôm lấy cổ Thủ trưởng, cả người gần như treo lên người ông ấy.



Trước kia cô ta chưa từng thân mật với Thủ trưởng như vậy.



Nhưng kể từ khi biết mình là con gái của ông, cô ta liền cảm thấy giữa bố con phải thân mật một chút, như vậy mới có thể gợi lên tình cha trong lòng ông ấy, ông ấy sẽ càng chiều cô ta hơn.



Mà chú Hồ và dì Bạch trong miệng Phương Viện Viện là người giúp việc cũ của Phương gia trước kia.



Thời đại này thật ra đã không có cái khái niệm gọi là người giúp việc nữa rồi, nhưng cũng vẫn tồn tại một số ít người làm việc trong một gia đình từ nhỏ, sau đó bên thuê và bên làm thuê đều cảm thấy rất hài lòng, dễ sống chung, cho nên cứ làm như vậy.



Chú Hồ và dì Bạch chính là kiểu như thế.



Bọn họ thậm chí cũng là người đã từng gặp Cẩm Sắt rồi.



Năm đó bọn họ cũng vẫn cho rằng Cẩm Sắt sẽ là vợ của cậu chủ nhà mình, nào biết phía sau lại xảy ra những chuyện kia.



Hai người đều đã gần bảy mươi tuổi rồi, có con có cháu cả, nhưng họ vẫn không muốn ở cùng với con cháu mình lắm, ngược lại bởi vì thấy Thủ trưởng mãi chưa kết hôn, cho nên luôn đi theo ông ấy.



Hai người coi Thủ trưởng như con trai mình, Thủ trưởng cũng rất tôn kính bọn họ.



Bọn họ mặc dù gần bảy mươi tuổi rồi nhưng làm việc nhà vẫn rất nhanh nhẹn, lúc này dì Bạch đang nấu cơm trưa, mà chú Hồ thì đang cho cá ăn.



Nghe thấy lời của Phương Viện Viện, chú Hồ đáp một tiếng.



Nhưng giọng ông ấy quá nhỏ, Phương Viện Viện không nghe thấy. Cô ta cau mày lại, hô lên: “Chú Hồ, cháu nói chú có nghe thấy không thế?”



Chú Hồ quay đầu lại, cất cao giọng: “Viện Viện, chú nghe thấy rồi.”



“Sao chú lại gọi tên cháu?” Phương Viện Viện giậm chân.



Thủ trưởng ngẩn ra: “Chú Hồ gọi tên con thì có gì là không đúng?”



Trước kia ông ấy chưa đưa Phương Viện Viện về đây, lần này sau khi dẫn cô ta về ông ấy đã giới thiệu với hai người bọn họ, chính là giới thiệu với chú Hồ và dì Bạch như vậy.




Cô ta nghẹn ngào nói: “Con chỉ là cảm thấy, bọn họ đã ăn cơm cùng bàn với bố nhiều năm như vậy rồi, mà con từ nhỏ đến lớn đều muốn có thể ăn cơm cùng với bố mẹ, con thèm muốn cái loại hình ảnh bữa ăn một nhà ba người vui vẻ hòa thuận đó, con gắp đồ ăn cho bố, bố gắp một cái đùi gà cho con.... nhưng chú Hồ và dì Bạch ngồi ở đây thì con phải tôn kính người già trước, con không thả lỏng được...”



Cô ta rơi lệ nhìn Thủ trưởng, nói: “Con không thể ăn cơm cùng với bố à? Chú Hồ và dì Bạch có thể tìm chỗ khác ăn, ở phòng bếp hoặc là ở phòng sau, đều là đồ ăn như nhau cả. Bố, con không có ý gì khác, bố giận con rồi à?”



Thủ trưởng nhìn nước mắt của cô ta, cảm thấy không bớt giận nhưng cũng không giận được nữa.



“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi.” Ông ấy gắp một cái đùi gà đặt vào bát cô ta.



Đợi lát nữa ông sẽ xin lỗi chú Hồ và dì Bạch cẩn thận.



Phương Viện Viện cười vui vẻ.



“Bố, cuối tuần con có thể tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ ở đây không?”



“Ừm? Tiệc trà?” Thủ trưởng ngớ ra: “Không phải con không có bạn ở thủ đô Liên minh sao?”



Không có bạn ở thủ đô Liên minh, muốn tổ chức tiệc trà thế nào chứ?



Phương Viện Viện nói: “Đâu phải không có bạn bè chứ? Không phải là anh Thường Khuynh trở về rồi đấy ạ? Trước kia bố luôn nói với con, sau này gặp anh ấy phải hòa thuận với nhau, bố nói chúng con là quan hệ thân thiết nhất, không phải sao?”



Trước kia...



Tim Thủ trưởng có chút loạn nhịp



Trước kia ông ấy cảm thấy, Vệ Thường Khuynh là đứa con trai của người phụ nữ ông ấy yêu nhất, Viện Viện là con gái của ông ấy, ông ấy và Vệ Kiêu đều cảm thấy hai đứa bé này là thích hợp nhất, cho nên bọn họ đã sớm đặt hôn ước rồi, ở trong lòng ông ấy, Vệ Thường Khuynh vẫn luôn là nửa con trai của mình, trước khi Vệ Kiêu rời đi đã tìm ông ấy, cũng gửi gắm Vệ Thường Khuynh cho ông ấy rồi.



Có thể nói, cũng bởi vì ông ấy là bố vợ của Vệ Thường Khuynh cho nên Vệ Kiêu mới yên tâm rời đi.



Trước kia ông ấy sợ con gái hiểu biết sớm, thích mấy đứa con trai ở trấn nhỏ khác, cho nên mới luôn nhắc đến Vệ Thường Khuynh trước mặt cô ta, khiến cho trái tim cô ta đặt hết lên người anh.



Kết quả, bây giờ lại thành cục diện như vậy.