Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1028 : Liên minh - Là phúc của anh ấy

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Thế Trạch nhìn theo ánh mắt cô, cũng nhìn thấy chiếc xe ấy.



Anh ta khựng lại, sau đó, ánh mắt có vẻ phức tạp.



“Đó là xe của lão Mạt, tập đoàn Mạt thị.” Khi anh ta nhìn qua, cửa sổ xe đã được kéo lên, anh ta không nhìn thấy người trong xe, nhưng vẫn nhận ra chiếc xe ấy.



Anh biết rằng lão Mạt hôm nay cũng đến dự khán phiên xét xử.



Nhưng, chẳng lẽ Tề Vân Diên và người kia có quan hệ gì sao?



Điều này khiến anh ta càng thêm tò mò và kinh ngạc.



Tề Tiểu Tô ừm một tiếng: “Tôi nhận ra được, nhưng mà, có lẽ ông ấy đang đợi cô Mạt Na hoặc Tướng quân Mạt?”



Người ta là người một nhà mà.



“Không phải có hẹn trước với cô à?”



“Anh Thế Trạch.” Tề Tiểu Tô nhìn anh ta, cười mà như không: “Anh tò mò thế cơ à?”



Thế Trạch bị cô nói như vậy, bỗng chốc thấy hơi xấu hổ. Anh ta cũng biết mình vượt quá giới hạn, cho dù người ta có hẹn trước cũng đâu liên quan gì tới anh ta?



“Ngại quá. Tôi đi trước đây, sau này nếu có thời gian, rất hoan nghênh cô Tề tới trường đua ngựa chơi.”



Nói xong, anh ta cũng không còn mặt mũi ở lại nữa, vội vàng đi ngay.



Tề Tiểu Tô nhìn chiếc xe của lão Mạt, không hề do dự, xoay người đi luôn.



Người ta đang nhìn cô, đúng vậy, nhưng, cứ nhìn cô thì cô phải vội vàng chạy qua đó à?



Nếu như thực sự có chuyện cần nói với cô, ít nhất cũng phải tỏ thái độ rõ ràng.



Ở Liên minh, hai bên đường luôn có vài chiếc xe phân khối lớn công cộng.



Xe phân khối lớn công cộng ở đây giống như xe đạp công cộng ở thế kỉ 21 vậy, chẳng qua cao cấp hơn nhiều. Chỉ cần quét con chip vạn năng trên cánh tay là có thể dùng được, một chiếc xe phân khối lớn công cộng có hai chỗ ngồi, kiểu dáng rất thời thượng, đường nét tinh tế, sau khi ngồi lên sẽ có một lồng kính lớn hạ xuống, thao tác rất đơn giản.



Cô định lái chiếc xe phân khối lớn công cộng này về nhà.



Có điều, cô vừa đi tới điểm đỗ xe, chiếc xe màu đen kia đã dừng lại bên cạnh cô.



Cửa kính xe lại được hạ xuống, chất giọng gợi cảm của lão Mạt vọng ra.




Có một nhân viên phục vụ đi tới, mời họ vào vị trí ngồi chính giữa.



Một vệ sĩ kéo ghế cho Tề Tiểu Tô.



Sau khi ngồi xuống, lão Mạt hỏi luôn: “Cô không để bụng chứ?” Ông ta giơ tay lên, ý chỉ toàn bộ không gian: “Khi ra ngoài ăn cơm tôi có thói quen bao trọn nhà hàng.”



Không chỉ bao trọn, mà còn không ngồi bên cửa sổ.



Sau lưng ông ta có bốn vệ sĩ đứng lừng lững.



Xem ra, ông ta cũng rất sợ chết.



Tề Tiểu Tô cười cười: “Không ngại đâu, rất yên tĩnh.”



“Đúng vậy. Cô muốn ăn món gì?” Phục vụ mang thực đơn tới, lão Mạt không xem, đưa thẳng cho cô.



Tề Tiểu Tô nhìn ông ta có vẻ không phải muốn xem cô gọi món gì, cô cũng không trông chờ rằng trong lần gặp đầu tiên, chưa biết rõ mục đích của ông ta mà có thể ăn uống tử tế, nên cũng đưa thực đơn điện tử trở lại.



“Tôi ăn gì đều được hết.”



Quả nhiên, lão Mạt mở lời gọi hai phần ăn.



Sau đó, một vệ sĩ bên cạnh mở một màn hình giả lập, bên trên hiển thị quang cảnh trong nhà bếp.



“Màn hình này có thể quan sát trực tiếp quá trình nấu ăn của đầu bếp, mỗi một thao tác đều có thể quan sát rất rõ ràng, hơn nữa tất cả nguyên liệu được sử dụng đều hiển thị lên trên.”



Hệ thống Tiểu Nhất thấy cô lần đầu nhìn thấy, bèn giải thích cho cô.



Còn thế này được nữa sao?



Tề Tiểu Tô tỏ ý đã hiểu.



Chức năng này không tệ đâu.



Không cần phải ngồi trước phòng bếp dạng mở, mà vẫn có thể nhìn thấy.



Sau đó cô thấy một đầu bếp lấy từ trong tủ bảo quản tươi sống ra một con cá đông, trên màn hình có máy quét, quét qua con cá để kiểm tra một lượt, nhanh chóng đưa ra vài dòng chú thích.



Cá này là cá gì, từ đâu mà có, mấy cân mấy lạng, vân vân, vô cùng rõ ràng.