Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 105 : Tôi muốn nhận thầu cả ngọn núi

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Long Đào cũng thoáng ngẩn người, nhưng sau đó sắc mặt lại như bình thường, gật đầu với cô ta: “Thanh Tuyết, mọi người hẹn A Đình à.”



Tuy Tề Tiểu Tô ngồi trong góc khuất nhất nhưng vẫn nghe rõ ràng cuộc đối thoại bên kia, dù sao bây giờ cũng đang lúc đêm khuya yên tĩnh rồi. Cô nghe vậy thoáng cảm thấy không khí có gì đó hơi kỳ quái.



“Xem ra bí thứ Long rất quen thuộc với nhóm Thẩm Như Đình, có chuyện gì đó với người phụ nữ tên Thanh Tuyết kia.” Tề Tiểu Tô vừa nhìn Đan Ninh Ninh, vừa nói chuyện với Vệ Thường Khuynh trong đầu.



Vệ Thường Khuynh không dằn lòng được, xoa xoa đầu cô, nói: “Lúc này rồi mà em vẫn còn tâm trạng hóng chuyện à?”



Tề Tiểu Tô thở dài: “Nếu không thì làm sao giờ? Khó khăn lắm mới có được nhiều năng lượng như vậy, tối nay dùng hết sạch luôn rồi. Tôi chỉ còn lại ba viên đá phỉ thúy cực phẩm kia, lẽ nào cũng sắp biến thành một đống bột sao? Tôi không hóng mấy chuyện khác một chút, cứ nghĩ đến chuyện kia mà đau lòng chết à.”



Dáng vẻ xót ruột xót gan này của cô khiến Vệ Thường Khuynh bật cười, “Sợ gì chứ, hiện giờ chẳng phải em vẫn còn mấy trăm vạn sao? Cứ tiêu đi, đến lúc đó lại đi tìm phỉ thúy mới là được.”



“Hừ, anh nói nghe dễ lắm ấy.” Tề Tiểu Tô hừ một tiếng, đột nhiên kinh ngạc nhìn anh, “Này, Vệ Thiếu soái kia, Hệ thống đã sắp hết năng lượng rồi, sao anh còn chưa chịu đi? Anh ở lại đây chẳng phải cũng tiêu tốn năng lượng hay sao?”



Vệ Thiếu soái vốn bị chọc cười đang cảm thấy cô bé này thật thú vị, lại chợt đen sì mặt lại, anh nghiến răng nghiến lợi, phun ra một câu: “Bản Thiếu soái chờ em về khách sạn rồi mới đi!”



Thật không thể khen nổi, cô ấy thú vị chỗ nào chứ? Rõ ràng là đáng ghét thì có.



Tuy anh ở đây cũng tiêu tốn năng lượng, nhưng tình hình của cô hiện giờ thế này, làm sao anh yên tâm đi được.



“Ờ, nhưng anh tiêu tốn năng lượng, đầu tôi càng đau hơn.”



“Em đau là vì em yếu.” Vệ Thường Khuynh lườm cô một cái chê bai: “Nếu bình thường cơ thể của em mà khỏe mạnh hơn một chút thì đã không đau đớn thế này.”



Cô yếu cũng là lỗi của cô sao?
Đôi lúc, có điều cần cầu xin còn an toàn hơn không cầu mong gì rất nhiều.



Tề Tiểu Tô cũng không biết rốt cuộc Long Đào là người thế nào, nhưng cô lại biết đây là một cơ hội tốt.



Lúc này, Vệ Thường Khuynh đột ngột ghé sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói với cô hai câu.



Tề Tiểu Tô nghe mà giật thót mình ngạc nhiên.



Cô nhìn về phía Long Đào, ngừng một chút, rồi rất nghiêm túc nói: “Bí thư Long, ở thị trấn Minh Quang của thành phố D có một ngọn núi hoang, tôi muốn nhận thầu ngọn núi đó, hơn nữa, còn muốn lấy được quyền khai thác ngọc.”



Long Đào suýt nhảy dựng lên mà Trần Trực đang pha trà cũng run tay một cái, nước sôi hơi sánh ra ngoài, làm anh ta luống cuống đặt ấm trà xuống, vô thức đưa tay lên cầm vào dái tai.



“Nhà cô buôn ngọc à? Bố mẹ cô muốn cô nói chuyện này sao?” Long Đào nghĩ mãi cũng chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.



Nếu không, làm sao có thể giải thích được một cô nữ sinh lớp 11 lại có thể mở miệng nói muốn nhận thầu một ngọn núi, còn muốn giành được quyền khai thác ngọc chứ?



Cô ấy tưởng chuyện này dễ làm lắm sao?



Còn nữa, thị trấn Minh Quang lấy đâu ra núi có mỏ ngọc? Sao anh ta không biết!



Thật ra Tề Tiểu Tô nghe Vệ Thường Khuynh đề xuất ý kiến này xong cũng giật nảy mình, nhưng sau đó anh lại nhẹ nhàng hỏi một câu: “Sao hả? Không dám à?”



“Có gì mà không dám!” Cô bị kích thích. Có gì mà không dám? Nếu cô thật sự có thể làm được chuyện này, về sau sợ gì không có năng lượng nữa? Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy hưng phấn lắm rồi ấy!