Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1065 : Liên minh - Ai cũng đau lòng
Ngày đăng: 04:24 30/04/20
Cuối cùng Thủ trưởng vẫn đi rồi.
Ông gọi trợ lý Triệu và vệ sĩ tới đón.
Nhìn bóng lưng đi ra của ông ấy, Vệ Thường Khuynh luôn cảm thấy có vẻ chán nản và cô đơn hơn trước kia rất nhiều, giống như có thứ gì rất nặng đè trên vai.
Bởi vì phải đợi người tới đón nên lúc ông ấy rời đi đã sắp hai giờ sáng rồi.
Vệ Thường Khuynh đứng ở bên ngoài cổng, nhìn khu vườn trước mặt, đèn đường mờ tối, trên đường không có một bóng người, quạnh quẽ vắng vẻ.
“Vợ, em về đi, ông ấy đi rồi.”
Tề Tiểu Tô không trả lời.
Lúc này Tề Tiểu Tô đã ngồi ở khu giao thông nhanh của khu năm rồi.
Cô cũng là lần đầu tiên ngồi ở khu giao thông nhanh, mặc dù tâm tình thật sự không tốt, nhưng nhìn mấy thứ mới lạ này ít nhiều cũng nguôi ngoai đôi chút.
Tuyến đường gần như dưới mặt đất, trên mặt đất, trên trời đều có, giống như quỹ đạo xe bay trên trời trước kia vậy, có chỗ không thể chạy dưới đất, thì chạy theo quỹ đạo giữa không trung, đoàn xe nhanh chóng lướt qua các toà nhà cao tầng, sau đó lại lao qua mặt biển, loại tầm nhìn và cảnh sắc không gian biến ảo liên tục này thật sự rất có tác dụng chữa lành tổn thương.
Ít nhất, trái tim Tề Tiểu Tô đã không khó chịu như lúc trước nữa.
Bởi vì là tuyến nhanh ban đêm, nên toàn nhìn thấy những vùng đèn đuốc lớn, nếu như là ban ngày, có lẽ càng đẹp hơn.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Vệ Thường Khuynh gọi cô quay về.
Hệ thống Tiểu Nhất im lặng, không dám lên tiếng.
Nó đã đồng ý với Tề Tiểu Tô, bất kể như thế nào, bất kể tình huống gì, cô nói không thể tiết lộ thì tuyệt đối không thể nói nửa câu với Vệ Thường Khuynh.
“Vợ?”
“Tiểu Tô?”
Vệ Thường Khuynh gọi mấy tiếng, Tề Tiểu Tô không trả lời, anh đang dựa ở cạnh cửa lập tức đứng thẳng lên. “Tề Tiểu Tô!”
“A Khuynh, tạm thời em không muốn trở về.”
Tề Tiểu Tô cuối cùng cũng lên tiếng rồi.
Trái tim Vệ Thường Khuynh thả lỏng lại, nhưng rất nhanh lại trùng xuống. “Ý em là gì?”
“Em muốn một mình bình tĩnh chút.”
Vệ Thường Khuynh nói ra ba chữ này xong, một tay đè lên lồng ngực trái.
Tại sao lại đau như vậy?
Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ, có một ngày anh sẽ trở thành người cô muốn chạy trốn, bỏ lại anh, vứt bỏ anh. Anh sẽ khiến cho cô cảm thấy không muốn đối mặt, không muốn nói chuyện.
Hoá ra, ngọt quá rồi sẽ đau.
Mấy ngày trước anh còn vì cuối cùng cũng đăng ký kết hôn được với cô rồi mà hưng phấn như vậy, đêm hôm đó, cô vẫn còn nở rộ dưới người anh, kết quả hôm nay chỉ còn lại một mình anh.
Một đêm này, khu giao thông nhanh mang Tề Tiểu Tô rời khỏi thủ đô Liên minh, mà Vệ Thường Khuynh một mình ngồi bên cửa sổ đến lúc trời sáng.
Phương Viện Viện sau nửa đêm gào thét cuối cùng cũng mệt mỏi thiếp đi.
Ngày hôm sau khi vừa tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tối qua, cô ta lập tức chạy nhanh tới cạnh cửa, dùng sức muốn kéo cửa phòng ra, cửa vẫn khóa, vẫn không nhúc nhích.
Cô ta giận dữ dùng chân đạp cửa.
“Mau mở cửa! Mở cửa! Tôi là con gái của Thủ trưởng, anh dám đối xử với tôi như vậy à! Tôi phải bảo bố tôi đuổi anh! Nhốt anh lại!”
Bụng cô ta ọt ọt kêu lên rồi.
“Tôi đói rồi! Tôi muốn ăn cơm! Có nghe thấy không hả! Anh thật là to gan, lại dám nhốt tôi ở trong này! Mau mở cửa, còn không mở tôi sẽ bắn chết anh!”
Vệ sĩ áo đen ngoài cửa nghe mà sắc mặt cứng lại.
Lúc này, anh ta nhìn thấy Thủ trưởng dẫn trợ lý Triệu và hai vệ sĩ khác đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thủ trưởng.”
“Mở cửa đi.”
Thủ trưởng cũng một đêm không ngủ, mắt hiện đầy tia máu. Nhưng sáng sớm ông ấy đã qua đây rồi, chỉ có nhanh chóng xử lý xong chuyện của Phương Viện Viện, ông ấy mới có thể đi cầu Tiểu Tô hiểu và bỏ qua cho ông ấy thôi.
Ông ấy muốn nhận Tiểu Tô, muốn nghe cô gọi một tiếng bố.
“Thủ trưởng phải cẩn thận một chút, tâm tình của cô Phương hơi kích động.” Vệ sĩ nhắc nhở.
Thủ trưởng gật đầu.
Cửa vừa mở ra, một cái ấm nước nóng đã hung hăng đập về phía bọn họ.