Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1085 : Liên minh - Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Sáng sớm ngày mai tôi sẽ bảo Tần Tốc và Hạ Kế Dao đưa cô trở về” Vệ Thường Khuynh dường như không phát | hiện ra giọng điệu của mình lạnh lùng đến mức nào mà bồi thêm một câu.



“Em vẫn chưa muốn trở về!” Minh Dao kêu lên theo phản xạ.



Tất cả mọi người đều nhìn cô bé.



Nào có ai trải qua chuyện như vậy xong còn muốn ở lại bên cạnh những người không thân quen, mà không về nhà với cha mẹ chú?



Hạ Kể Dao hỏi: “Minh Dao, em không muốn về nhà như thế, không phải là do bố mẹ em hay ngược đãi em đấy chứ?” Nếu cô bé này sống trong một gia đình không tốt thì rất có khả năng đó,



Tần Tốc nguýt dài. “Nếu bố mẹ cô bé đối xử không tốt với cô bé thì sao còn đưa nhiều tiền cho con gái như vậy?”



Còn cả chiếc xe kia nữa chứ?



Nói cũng đúng.



Hạ Kể Dao không nói gì nữa.



Tế Tiểu Tô nhìn Minh Dao.



Minh Dao đi tới và ngồi xuống bên cạnh Tế Tiểu Tô, cô bé ôm lấy cánh tay cô, lắc lắc nũng nịu, giọng điệu đáng yêu như một đứa trẻ: “Ôi, chị Tề ơi, chị cho em ở lại thêm mấy ngày nữa đi, em vẫn chưa muốn về, khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một lần.”



“Minh Dao, em cũng thấy đấy, chị còn phải ở trong bệnh viện chăm sóc cho Thiếu soái, chẳng lẽ em cũng muốn ở lại trong bệnh viện?”



“Không sao ạ! Cứ để anh Tần và anh Hạ đưa em đi chơi là được rồi! Em có thể ra khách sạn ở! Ngay gần bệnh viện đây cũng có cái khách sạn, em có tiền mà.”



Minh Dao nói rồi quét dữ liệu qua chip trên cánh tay cô bé, kéo ra số dư trong toàn khoản của mình cho Tế Tiểu Tô nhìn: “Chị Tể, chị nhìn đi!”



Tế Tiểu Tô không muốn xem, nhưng con số đã hiện ra ở trước mặt cô, mắt cô lại rất tốt nên liếc thấy chuỗi chữ số kia.



Sau khi xem xong, cô phải giật nảy mình.



Một cô bé mười bốn, mười lăm tuổi mà số dư tài khoản lại lên tới gần một trăm triệu?



Nếu nói cô bé này là người bình thường thì ai mà tin được?
“Bác sĩ có thể hiểu rõ cơ thể anh bằng anh à?” Vệ Thường Khuynh nói, không biết anh lấy ở đầu ra một con dao nhỏ, rồi nhẹ nhàng rạch một cái, cắt đứt chiếc quần lót bên trong của cô.



Tế Tiểu Tô sợ hãi hét lên.



Nhìn dáng vẻ này của anh, có chỗ nào giống muốn tiết chế chứ?



Vệ Thường Khuynh vứt con dao nhỏ sang một bên, bàn tay một lần nữa nắm chặt lấy eo của cô, nhấc lên, sau đó... ấn xuống.



“Vệ Thường Khuynh!”



Tế Tiểu Tô thở hắt ra một hơi, hai tay đè lên vai anh, cô gần như ngạt thở.



“Ngoan nào, nếu không muốn miệng vết thương của anh bị rách ra thì em mau chóng di chuyển đi...” Bàn tay Vệ Thường Khuynh nắm chiếc eo nhỏ nhắn dường như cũng nóng lên, như muốn thiêu đốt cô vậy.



Sáng sớm hôm sau, Minh Dao ngập ngừng đến trước cửa phòng của Vệ Thường Khuynh.



Tối hôm qua Vệ Thường Khuynh lạnh lùng và thờ ơ với cô bé như vậy, cô bé biết mình không nên lại gần, nhưng không hiểu vì sao lại cứ muốn nhìn thấy anh.



Nếu có thể cùng ăn một bữa sáng với bọn họ, cô bé cũng thỏa nguyện mà đi rồi.



Cùng lắm thì sau khi về nhà cô bé sẽ nài nỉ bố, để sau này bố cho cô bé đến thủ đô chơi.



Nhưng, cô bé lại không dám gõ cửa.



Tần Tốc và Hạ Kế Dao gọi điện tới, nói sắp đến bệnh viện rồi. Nếu trước khi bọn họ tới mà cô bé vẫn không thể đi vào, thì chắc chắn họ sẽ vào bệnh viện và lôi thằng cô bé đi luôn.



Nhưng đêm qua cô bé lại mơ thấy Vệ Thường Khuynh.



Không phải cô bé thích chồng của chị T đấy chứ?



Mặt Minh Dao đỏ ửng, cô bé đưa tay lên vỗ mặt mình. Không thể suy nghĩ lung tung được!



“Cô bé, cháu làm gì ở đây thế?” Một giọng nam ôn hóa truyền vào tai cô bé.